Nói xong, lòng ngón tay thoáng dùng sức áp ở trên môi, không cho cô mở miệng nói chuyện.
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm anh, vốn định đẩy anh ra, nhưng anh đột nhiên rút tay đặt ở trên eo cô về, nắm lấy hai tay của cô di chuyển đến đỉnh đầu của cô, khống chế cô, không cho cô có bất kỳ một cơ hội có thể phản kháng nào.
Thẩm Chanh muốn tránh thoát giam cầm của anh, nhưng sự thật chứng minh với cô, giữa đàn ông và phụ nữ khác biệt quá lớn.
Đặc biệt là ở trên mặt thể lực.
Cô tránh không được tay của anh, nghĩ muốn dùng chân phản kháng.
Thật không nghĩ đến, chân vừa mới có một chút động tác rất nhỏ, đã bị anh phát giác.
Trước khi chân của cô nâng lên, anh kịp thời dùng chân của anh ngăn chặn cô, không cho cô nhúc nhích được chút nào.
Vì thế liền có một hình ảnh như vậy....
Sofa bày ở trên ban công, người phụ nữ nằm trên ghế sa lon, người đàn ông áp ở trên thân người phụ nữ, mờ ám đến cực điểm.
”Ưm....”
Bởi vì môi bị ngón tay của anh đè ép, Thẩm Chanh chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh như vậy.
Tay bị anh nắm lấy, chân bị anh áp chế, bây giờ cô hoàn toàn ở thế hạ phong, không có bất kỳ khả năng đánh trả nào.
”Ưm!”
Cô lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Ngón tay của Thi Vực còn che ở trên môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó như trêu tức nheo con ngươi lại: “Bà xã, hiện tại anh cho em một cơ hội, nếu như em có thể dùng ba câu dỗ dành anh cao hứng, anh sẽ bỏ qua cho em.”
Vừa dứt lời, tay của anh liền rời khỏi môi của cô.
”Nếu như em nói không thì sao?” Cô nói.
”Em có thể nói không, nhưng anh cũng có thể làm em biến chữ không thành không cần....”
Khi hai chữ "Không cần" nói ra từ trong miệng Thi Vực, Thẩm Chanh liền cảm thấy hai chữ này là dùng ở thời gian gọi giường.
Đúng, chính là rên rỉ!
Không cần....
A, không cần....
Ông xã, không cần....
Lúc trước khi cộng thêm "A" và "ông xã", cảm giác rên rỉ liền rõ ràng hơn.
“....”
Phúc hắc!
Thấy Thẩm Chanh không nói gì, khóe môi Thi Vực bỗng nhiên nâng lên chút ranh ma: “Anh không chỉ có thể làm cho em nói không cần, còn có thể làm cho em hô đến rất lớn tiếng....”
Thẩm Chanh lạnh lùng liếc nhìn anh, “Chịu không nổi anh!”
Nghe tiếng, một tên con trai cười lưu manh: “Em là không chịu nổi anh ở trên giường, hay là chịu không nổi anh ở dưới giường?”
“....”
Cô hư hỏng như vậy, nhất định là bị người đàn ông này dạy.
”Hỏi em một lần nữa, dỗ dành hay không dỗ dành?”
Lại trở về trên đề tài mới vừa rồi.
”Dỗ dành....”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Anh đều đã buông lời tàn nhẫn, nếu cô còn không dỗ dành, nếu như không ngoài ý muốn, có lẽ sẽ bị anh hạ gục.
Bắt đầu làm làm làm, làm làm làm, không ngừng làm....
Sau đó, không xuống giường được....
Tối hôm qua làm nhiều lần như vậy, đã làm eo nhỏ của cô vất vả mà sinh bệnh, giờ nếu còn không tiết chế, về sau cô còn có thể trôi qua cuộc sống của người bình thường sao?
Nhức nhối.
Thấy người dưới thân vặn chặt lông mày, Thi Vực đưa tay vuốt vết hằn sâu trên trán cô ra, khóe môi, lộ ra một nụ cười bất cần đời.
Nụ cười của anh giống như là nha phiến, có thể làm cho người ta nghiện.
Cũng may lực ý chí của Thẩm Chanh đủ mạnh, vậy mới không có bị anh đầu độc.
Cô nhìn anh, giật giật môi: “Dỗ dành anh phải không?”
”Ừ.”
”Nhất định phải ba câu sao?”
”Tùy em.”
”Vậy em chỉ nói một câu.”
”Hửm?”
”Anh nói cho em biết cái hộp đang ở đâu, em mặc quần áo bên trong cho anh xem.”
Nghe được cô nói như vậy, Thi Vực ngược lại dâng lên mấy phần tình dục, nụ cười nơi khóe môi nhanh chóng lan tràn đến trên cả khuôn mặt, anh cười trầm thấp nói: “Sau khi mặc cho anh xem thì sao?”
”Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi.” Người phụ nữ nào đó cười xinh đẹp một tiếng, “Tâm tình tốt, cho anh ngủ một lần.”