Thấy cô không nhận lấy điện thoại, Thi Mị liền muốn thu hồi di động, nhưng Thẩm Chanh lại đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay anh vào lúc này.
Do dự một chút, vẫn nhập sinh nhật của mình vào trên màn hình điện thoại.
Quả nhiên, màn hình khóa liền mở ra.
Lúc nhập mở tin nhắn, cô cũng nhập sinh nhật của mình vào.
Mật mã.... Chính xác.
Nhìn thấy tin nhắn đầu tiên đến từ "Thi Vực", cô không khỏi nhăn lông mày một chút, ngay sau đó dùng ngón tay chạm vào màn hình, mở tin nhắn ra.
Nội dung tin nhắn: “Có thể cùng xem mưa sao băng với vợ của tôi, nhưng tôi muốn cảnh cáo anh ba điểm: Một, không được nói thích cô ấy, không được nói lời dễ nghe. Hai, không cho phép tỏ ra săn đón với cô ấy, không cho phép nịnh nọt cô ấy. Ba, cùng ra ngoài với cô ấy không thể vượt qua một tiếng, nhất định phải duy trì khoảng cách một mét xa.”
Xem hết tin nhắn này, Thẩm Chanh kết hợp ba điểm này lại thành: Không được đánh mục đích lên vợ của tôi!
Quả nhiên là người đàn ông có tinh thần chiếm hữu rất mạnh, không cho phép người khác nói thích cô, không cho phép người khác nịnh nọt cô, không cho phép người khác ở cùng cô thời gian dài....
Nhưng, có đôi khi đàn ông bá đạo vẫn là thật đáng yêu.
Mới vừa rồi vẻ mặt cô còn lạnh lùng, lúc xem tin nhắn Thi Vực gửi tới xong, liền có ý cười, mặc dù là nhàn nhạt, nhưng đã đủ chứng minh giây phút này tâm trạng cô rất tốt.
Bởi vì dù cho người nào đó thân ở nước ngoài cũng đều nhớ thương cô, không cho phép người đàn ông khác tiếp cận cô.
Lúc Thẩm Chanh trả điện thoại lại cho Thi Mị, nụ cười trên mặt lui đi vài phần, cô hỏi anh ta: “Tại sao anh muốn dùng sinh nhật của tôi thiết lập mật mã?”.
Đối mặt với chất vấn của cô, Thi Mị chỉ trả lời qua loa một câu, “Dễ nhớ.”
”Vậy tốt hơn hết là anh đừng thiết lập mật mã.”
”Trong điện thoại của tôi có chuyện cơ mật, không thiết lập mật mã dễ dàng bị người trộm lấy.”
“.... Lấy cớ.”
”Cũng có thể coi là vậy.” Thi Mị cười nhẹ một tiếng: “Hiện tại chúng ta có thể xuất phát xem mưa sao băng chưa?”
”Mấy giờ rồi?” Nhìn quanh khắp nơi một vòng, thấy Thi Khả Nhi còn chưa tới, Thẩm Chanh liền nghĩ muốn kéo dài thời gian, bởi vì từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy buổi tối trai đơn gái chiếc đi ra ngoài là không tốt lắm, dù cho không có gì, người khác cũng sẽ hiểu lầm.
Cô vừa dứt lời, một chiếc xe việt dã màu đen liền lái tới từ đằng xa, đèn xe rất sáng, chói đến mức Thẩm Chanh không mở mắt ra nổi.
Thi Mị thấy thế, đi một bước đến bên cạnh, vừa vặn che chắn thân thể của cô, đèn xe liền chiếu lên người của anh.
Xe việt dã càng lúc càng gần, lúc cách hai người còn ba mét xa liền dừng lại.
Tắt lửa, tắt đèn, Thi Khả Nhi đẩy cửa xe ra nhảy xuống từ trên xe.
Làm liền một mạch động tác, rất là dứt khoát.
Cô mặc một áo phông màu đen, quần ngắn màu đen, và đôi giày đế bằng cùng màu.
Bởi vì bị gió thổi qua, tóc của cô có chút rối loạn, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng mỹ quan chút nào, cho dù là vào buổi tối, tướng mạo và dáng người kinh người của cô cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.
Thẩm Chanh quan sát đánh giá cô, trong mắt lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Không tệ, xinh đẹp.
Thi Khả Nhi đã đi tới bên này, nhìn thấy hai người, giơ tay lên phất phất tay.
”Anh,....”
Cô vốn muốn cùng chào hỏi hai người, nhưng sau khi gọi anh, lại cảm thấy gọi chị dâu không ổn, vì vậy tự giác thu hai chữ chị dâu về.
Anh vaf chị dâu này, không thể đặt chung một chỗ gọi, nếu không quan hệ liền thay đổi rồi.