"Em biết nha." Đã trải qua một trận tai hoạ sống chết lớn, Thi Khả Nhi cũng không quá có ý kiến gì: "Vừa rồi nếu em ngã xuống, cùng lắm thì đi trước các người một bước mà thôi. Chết, khi anh chính thức gặp phải, liền không cảm thấy sợ nữa."
"Không sợ chết, vậy em trấn an cảm nghĩ đối phương làm gì?" Giọng nói Thi Mị hơi thấp, bí mật mang theo chút áp suất thấp khiến người ta đè nén.
"Không sợ chết không có nghĩa là em rất muốn chết nha."
Thi Mị: "...."
Ánh mắt vốn lạnh chìm dần trở nên sâu thẳm, lúc sáng lúc tối, mênh mông không thấy đáy.
Biết cô đang nói sang chuyện khác, Thi Mị cũng không nói thêm gì nữa, anh cắm bàn tay xinh đẹp vào trong túi quần, xoay người rời đi, đi ra vài bước, lạnh lùng nói một câu: "Đuổi theo."
Thi Khả Nhi cười cười, bước nhanh đi theo.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý hiện trường, cũng nói cho đối phương biết muộn một chút mới đi cục cảnh sát ghi khẩu cung.
"Chủ thượng, cần theo sau không?"
Chỗ tối, khi Mạc Khuynh Tâm nhìn thấy Thi Khả Nhi bị Thi Mị mang đi, lông mày nhăn lại thật sâu.
Cô lên tiếng dò hỏi, Mạc Cẩn lại chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
Anh chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp, anh dưới bóng đêm, không chân thực giống như người khắc trong bức tranh.
Anh im lặng một lát, chậm rãi mở miệng: "Chung quanh mai phục ít nhất ba tên sát thủ, mà ba tên sát thủ đều không có địch ý. Vừa rồi lúc người phụ nữ kia đột nhiên xâm nhập, bọn họ đã phát giác trước đó, sẽ án binh bất động, có lẽ là do người ra lệnh."
"Chủ thượng có ý tứ là, sứ mạng của những sát thủ kia cũng không phải muốn mưu hại Sênh công chúa, mà là muốn bảo vệ cô ấy. Mà chủ nhân của bọn họ, chính là người đàn ông vừa mang Sênh công chúa đi ư?"
Mạc Cẩn gật đầu, nhìn hướng bỏ đi của Thi Khả Nhi, bỗng nhiên cười: "Tôi rất bội phục anh ta, bởi vì anh ta là một người đàn ông khiến người ta không thể khinh thường. Nắm trong tay quyền sanh sát hơn
mười vạn người, có thể nói càng có thực lực hơn tổng thống như tôi."