”Chỉ cần ông cụ thích, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao hết.” Ôn Uyển cười bỏ hộp tranh cổ lên trên bàn, sau đó ngồi xuống, “Ban đầu lúc ly hôn với chú của cháu, ta được chia đến một nửa gia sản. Số tiền kia ta đã góp một phần cho những đứa trẻ nghèo khó, còn đầu tư mấy hạng mục nhỏ, tuy rằng kiếm không được nhiều lắm, nhưng hàng tháng đều có doanh thu. Một mình ta chi tiêu không lớn, cũng không cần trợ cấp ở trên người con trai, đâu thể mang tiền vào trong quan tài chứ.”
Thi Khả Nhi ngừng động tác trên tay, để cái gương và bút vẽ lông mày xuống, đi đến trước mặt Ôn Uyển ngồi xổm xuống, nhẹ nắm tay của bà:“Thím, người vĩnh viễn đều là như vậy, luôn đặt người bên cạnh ở vị trí thứ nhất, cho tới bây giờ đều không để ý đến cảm nhận của mình. Thật ra quá khứ đều đã trôi qua, đến lúc người nên để xuống rồi. Cố gắng hết mức xem nhẹ người khác, tốt với chính mình một chút.”
”Con bé ngốc.” Hốc mắt Ôn Uyển có chút ướt át, “Người đời này, không phải là vì cha mẹ trưởng bối thì chính là vì con cái, nếu thật sự bởi vì chính mình mà bỏ quên người bên cạnh, có lẽ có một ngày sẽ hối hận thôi.”
”Thím....”
Thi Khả Nhi còn muốn nói điều gì, Ôn Uyển lại chặt đứt lời của cô,“Được rồi, nhanh sửa soạn đi, vừa rồi Chanh Tử điện thoại tới, nói con bé và Tiểu Vực đã đến rồi.”
Thi Khả Nhi là người hiểu chuyện, biết hiện tại mình nhiều lời sẽ chỉ làm tăng thêm phiền não, vì vậy thuận theo lời của Ôn Uyển dời chủ đề, trách móc nói: “Anh và chị dâu của cháu cũng thiệt là, loại trường hợp như hôm nay, cũng không đợi chúng ta cùng đi.”
Ôn Uyển cười cười: “Có lẽ là muốn có thế giới hai người thôi.”
”Được rồi, phạt rượu phạt rượu, chuốc say bọn chúng.” Ôn Uyển cũng là rất phối hợp.
”Thím, sao người còn không đứng đắn hơn cháu chứ....”
”Cháu - con bé này.” Ôn Uyển hết cách với cô, vì vậy lôi Thi Mị ra,“Cháu nhanh đi sửa soạn một chút, buổi sáng Tiểu Mị đã tới, nói mười giờ tới đón cháu.”
”Ta cũng không cần hai đứa quan tâm. Một lát nữa ta sẽ đi trung tâm thương mại xem trước, sau đó tự mình đón xe chạy tới.”
”Không được, sao tụi cháu có thể để một mình thím đi được. Như vậy đi thím, mười giờ lúc anh cháu tới, trước để anh đưa thím đi qua chỗ ông nội, thím muốn mua gì nói cho cháu biết, cháu lái xe đi mua. Sau khi mua xong, cháu mang tới cho thím.”
Thi Khả Nhi tri kỷ, khiến Ôn Uyển không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn,“Ta muốn mua vài thứ dùng trong nhà bếp, bình thường cháu công việc bận rộn như vậy, lại không có thời gian vào bếp, thật để cháu đi mua dầu muối tương dấm, chỉ sợ cháu còn không tìm được.”
”Nhưng mà....”
”Không nhưng mà, nghe lời.”
Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, Thi Khả Nhi đều rất nghe lời của Ôn Uyển, mãi cho đến trưởng thành, vẫn là kính trọng bà như vậy, cho nên có một số việc lúc bà phản bác lại, cũng chỉ có thể tùy theo Ôn Uyển thôi.
Sau khi Ôn Uyển ra cửa, Thi Khả Nhi nhanh chóng trang điểm, sau đó đi vào gian phòng tìm ra lễ phục mang tới vào tối hôm qua, sau khi thay, phát hiện bó chặt đến có chút căng, chỗ khóa kéo sau lưng làm sao cũng không kéo lên được.
Bởi vì muốn trở tay đi kéo, cộng thêm trong phòng lại không có cái gương, cho nên cô đành phải đi đến phòng khách chỉnh sửa lại.
Bên cạnh cửa trước có một cái gương tường, khoảng 3-4m. Cô nghiêng thân đứng ở trước gương, nhìn gương kéo khóa kéo sau lưng lên.
Nhưng bởi vì quá chặt, dù cho nhìn gương cũng không kéo được....