Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 831: « Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy » (15)



Editor: May

Nghe giọng nói giống như bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ kiên quyết.

Nhìn Thẩm Chanh xoay người rời đi, Cố Liên Thành cười, cô ta lắc đầu nhè nhẹ với trợ lý, ý bảo cô ấy không cần giúp mình đổi giày nữa.

“Chị Liên Thành.... Thật ra chị cũng không cần quá tự trách, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện chị hy vọng phát sinh, hơn nữa em cảm thấy hôm nay chị đã làm rất tốt, thật sự.” Trợ lý khuyên cô ta.

“Được rồi, chị không sao.” Cố Liên Thành cười nói: “Nếu hiện tại chị không cần phải ra sân, vậy chị đi về trước hơn. Có chuyện gì, em điện thoại liên lạc với chị.”

“Được, một lát nữa em gửi video hiện trường cho chị....”

Cố Liên Thành vừa về đến nhà, điện thoại liền vang lên, cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, thấy là cuộc gọi của Tần Cận, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Không biết là cao hứng hay là căng thẳng, trong lòng bàn tay của cô ta rịn ra một tầng mồ hôi rịn chằng chịt, siết chặc điện thoại, vẫn luôn không có dũng khí tiếp nghe.

Trong lúc cô ta do dự, tiếng chuông kết thúc, đối phương cúp điện thoại.

Cô ta cười cười bất lực, để điện thoại đến trên tủ đầu giường, cô ta vẫn rất hiểu Tần Cận, tuy rằng ba năm trước cô ta không có ở cùng với anh, nhưng cô ta hiểu rõ tính cách của anh hơn bất kỳ ai.

Chuyện anh làm, không thích lặp lại, đến cả gọi điện thoại cũng giống như vậy, nếu như đối phương không có tiếp nghe, anh sẽ không gọi lần thứ hai ở trong thời gian ngắn

Cô ta nằm nghiêng ở trên giường, nhìn di động rơi vào trong trầm tư, nhưng đúng lúc đó, điện thoại vang lên lần nữa.

Nghe được chuông điện thoại di động, cô ta định thần lại, đưa tay lấy di động qua.

Thấy được trên màn hình điện thoại di động biểu hiện ra “cuộc gọi của Tần Cận”, cô ta bất giác nở nụ cười, năm giây sau, cô ta nhận điện thoại: “Alo.”

“Thương thế của em thế nào rồi?”

Không có lời khách sáo, cũng không có lời nói dư thừa, Tần Cận mới mở miệng chính là quan tâm thương thế của cô ta. Nghe giọng nói, dường như có chút lo lắng.

“Làm sao anh biết em bị thương?” Lúc ngã sấp xuống ở trên sân khấu, cô ta cũng không nhìn thấy anh, lúc ấy cô ta cho là anh có thể có chuyện nên đã rời đi, không ngờ anh vẫn biết chuyện này.

“Tôi vẫn luôn ở đó, cũng thấy em ngã sấp xuống.” Tần Cận nói.

“Anh vẫn luôn ở đó ư?” Cố Liên Thành hơi nhíu mày, “Nhưng lúc em ngã sấp xuống cũng không nhìn thấy anh, còn tưởng rằng, anh cũng giống như những người khác cảm thấy của em đi biểu diễn rất nhàm chán, nên rời đi.”

“Chớ suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe.” Tần Cận im lặng một giây, sau đó chậm rãi mở miệng, “Hôm nay em, rất đẹp.”

“Có thật không?” Cố Liên Thành siết chặc điện thoại, hàm răng dùng sức cắn môi dưới, đang đợi câu trả lời của anh.

Tần Cận: “Tôi đã lừa gạt em bao giờ chưa.”

Nghe được những lời này của anh, Cố Liên Thành nhớ tới ba năm trước, khi đó anh là một hoa hoa công tử, thay đổi phụ nữ như thay quần áo, nhưng mỗi lần cô ta gọi cho anh hỏi anh đang làm cái gì, anh cũng nói thật cho cô ta biết, cho dù là ở cùng phụ nữ khác, anh cũng chưa bao giờ nói láo.

Anh không giống như đàn ông khác, thích chính là thích, không thích chính là không thích, sẽ không lừa gạt phụ nữ.

Cho nên, lời anh vừa mới nói, không giả được, bởi vì anh sẽ không lừa gạt cô ta.

Sau khi Cố Liên Thành im lặng thật lâu, cuối cùng lên tiếng, “Cận, anh có thể đến thăm em không....”

Cô ta thả giọng nói có chút thấp, có thể là cảm thấy đề xuất yêu cầu như vậy có chút đột ngột, không đợi Tần Cận trả lời cô ta lại nói một câu: “Nếu như anh không có thời gian, vậy bỏ đi. Em chỉ cảm thấy chúng ta đã rất lâu không tán gẫu với nhau, cho nên mới muốn....”

Câu nói kế tiếp, cô ta không nói nữa.