Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 842: Quà tặng



Coverter:

Editor: May

Một phen nói chuyện xuống, hai mẹ con tan rã trong không vui.

Lương Ngâm Thu khóa mình ở trong phòng, nửa tiếng không ra, Mộ Dư biết mình nói nặng lời, liền định đi nói lời xin lỗi, kết quả vừa đi đến ngoài cửa, Lương Ngâm Thu liền mở cửa phòng đi ra, sắc mặt vẫn có chút khó coi.

“Mẹ....”

Mộ Dư vừa mở miệng, Lương Ngâm Thu liền chặt đứt lời của cô: “Đi mua quà với mẹ.”

Mộ Dư bỗng chốc không có phản ứng kịp, sững sờ một hồi mới nghĩ đến hỏi bà, “Mua quà tặng làm cái gì?”

Lương Ngâm Thu hơi không vui: “Vừa rồi con đại nghĩa cao cao cằn nhằn mẹ một trận, không phải là muốn mẹ đi nhận lỗi à. Dù sao mẹ đã một bó to tuổi, cũng không sợ bẽ mặt. Đi thôi.”

Giờ Mộ Dư mới hiểu được ý của bà, liền vội vươn tay kéo bà lại, “Mẹ, con nói những lời kia cũng không có ý tứ gì khác, chỉ đơn thuần là ôm một chút bất bình cho Thẩm Chanh mà thôi, mẹ đừng nghĩ lung tung, thật sự.”

“Nếu con không đi thì thôi, mẹ tự đi.” Lương Ngâm Thu cũng không nhiều lời với cô, trực tiếp đẩy tay của cô ra, xoay người đi xuống lầu dưới.

Mộ Dư sững sờ tại chỗ, mẹ của cô đây là, dây thần kinh nào nối sai rồi...

*

Thẩm Chanh tan ca về nhà, vừa bước vào phòng khách, người giúp việc liền bưng một cái hộp đi tới, cung kính nói: “Thiếu phu nhân, đây là một vị phu nhân họ Lương đưa tới, nói là quà tặng cho cô.”

Họ Lương?

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không có đưa tay đón cái hộp, chỉ phân phó người giúp việc: “Mở ra nhìn xem.”

“Vâng.”

Người giúp việc mở cái hộp ra theo căn dặn của cô, vốn cho rằng bên trong là quà tặng quý trọng gì, không ngờ, là một kiện nội y màu đen.

bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ:

Cỡ nội y, ít nhất là D.

Nhìn thấy nội y trong hộp, vẻ mặt người giúp việc ngượng ngùng....

“Thiếu phu nhân, này....”

“Cầm lên lầu.”

Nếu lễ vật này là những thứ khác, Thẩm Chanh có thể thật đúng là sẽ không cảm thấy hứng thú, thế nhưng đây là nội y, dẫn tới hứng thú của cô.

“Dạ, thiếu phu nhân!”

Người giúp việc đậy cái hộp lại lần nữa, sau đó bỏ cái hộp ở trong phòng ngủ trên lầu.

Sau khi Thẩm Chanh lên lầu, không về thẳng phòng ngủ, mà là đi phòng trẻ cách vách.

Sắc trời bên ngoài có chút tối, trong phòng sáng lên ngọn đèn nhu hòa, ngọn đèn điều tiết vừa đủ, tuyệt không chói mắt.

Cục cưng ở trên nệm tập bò trên sàn nhà, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đang nằm sấp phía trên, hai người giúp việc chia ra ngồi xổm bò sát kế hai bên, dùng một tay vịn eo hai tên nhóc kia, một tay cầm cây mài răng đung đưa trước mặt bọn nhỏ.

Thật ra kể từ sau khi sinh đứa nhỏ, Thẩm Chanh cũng xem không ít kiến thức nuôi dưỡng, cục cưng mấy tháng có thể ngẩng đầu, mấy tháng có thể nằm, mấy tháng có thể học ngồi, những thứ này cô đều còn nhớ rất rõ ràng.

Hai túi sữa nhỏ sắp sửa bốn tháng rồi, cục cưng khoảng tuổi này phải được thường luyện tập ngẩng đầu, mà tư thế có thể làm cho bọn chúng ngẩng đầu tốt nhất chính là để cho bọn chúng nằm sắp, sau đó dùng thứ bọn chúng thích để hướng dẫn bọn chúng ngẩng đầu.

“Ê a....”

Tiểu Thiên Tước ngửa đầu, quơ động bàn tay nhỏ bé mũm mĩm, muốn đi bắt cây mài răng trong tay người giúp việc. Nhưng bây giờ bé còn chưa có năng lực phân biệt rõ phương hướng, bắt liên tiếp mấy lần, đều bắt hụt.

“Oa!”

Lấy không được vật mình muốn, bé oa một tiếng liền khóc lên, tiếng khóc đặc biệt vang dội.

“Oa....”

“Oa! Oa....”

Hai tay vừa quơ động, vừa khóc rống.

Tiểu Ngạo Tước vốn cũng muốn đi bắt cây mài răng trong tay người giúp việc, nhưng sau khi bé nghe được tiếng khóc của Tiểu Thiên Tước, đột nhiên thu tay mập vươn ra về.