Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 866: Mau gọi cậu



Editor: May

“Anh, lái nhanh một chút, sáng nay em còn có buổi họp phải mở.”

Ngồi ở trong xe, Thi Khả Nhi vừa trang điểm, vừa thúc giục người đàn ông bên cạnh.

Hai tay Thi Mị nắm lấy tay lái, ưu nhã chuyển động, nghiêng mắt lạnh nhạt liếc nhìn cô, có thâm ý nói: “Ném đồ ra anh sẽ lái nhanh một chút.”

“Anh nói cái này?” Thi Khả Nhi chỉ chỉ túi trang điểm trước mặt.

“Ừ.” Thi Mị lạnh lùng đáp lại.

“Không ném.” Thi Khả Nhi nói: “Những thứ mỹ phẩm này là em vừa mua, LK quý giá, còn là có một không hai của cửa hàng. Em cũng không muốn phí phạm của trời.”

“Bảo em ném liền ném, nói lời vô ích làm gì.” Thi Mị vươn một tay ra từ trên tay lái, cầm túi trang điểm đặt ở trên đầu gối cô, không nói một lời, đưa tay liền ném ra ngoài xe.

Thi Khả Nhi: “....”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ giữa Thi Mị và Thi Khả Nhi liền trở nên rất mầu nhiệm, giữa hai người ai cũng không có nói qua muốn ở cùng nhau, nhưng lúc bọn họ ở bên nhau nói chuyện làm việc, càng nhàm chán hơn người yêu.

Diệp Tử mang thai, vì có thể để cho cô mặc áo cưới xinh đẹp, Tần Cận cử hành hôn lễ với cô khi mang thai tháng thứ hai, hôn lễ rất long trọng, oanh động cả thành Đô.

Sau khi kết hôn, hai người ở thành Đô một thời gian ngắn, sau đó trở về thành Giang.

Giữa Diệp Tử và Thẩm Chanh vẫn luôn duy trì liên lạc, lúc nghe Diệp Tử nói mang thai là con trai, phàn nàn không thể định cô dâu nhỏ với cô, Thẩm Chanh cười nói: “Con trai không có gì là không tốt, có thể để cho bọn chúng làm anh em tốt cả đời.”

Diệp Tử bảo Thẩm Chanh đặt tên cho con trai của cô ấy, Thẩm Chanh suy nghĩ một lúc, nói: “Còn trẻ không lo, không có phiền não, Thiểu Bạch, Tần Thiếu Bạch.”

*

Thời gian cực nhanh, chớp mắt ba năm qua đi.

Hôm nay là một ngày ánh nắng tươi sáng, giống như hàng năm, Thi Vực mang theo Thẩm Chanh và hai đứa nhỏ về thành Giang thăm Thẩm Mộc.

Lúc lái xe đến ngoài cửa lớn biệt thự, tốc độ xe dần dần thả chậm lại....

Thi Vực quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Chanh, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước ngồi ở trên ghế sau, môi mỏng nhẹ gợi lên, “Bà xã, em đợi được rồi.”

Lời nói đột ngột, khiến Thẩm Chanh ý thức được gì đó, cô vội ngẩng đầu lên.

Khi cô nhìn thấy một màn trong viện, cô cười, nhưng cười cười, nước mắt lại chảy xuống.

“Mẹ đừng khóc.”

Tiểu Ngạo Tước đưa tay lau nước mắt cho cô, đứng dậy từ trên ghế sau, như một tiểu đại nhân đứng ở trước mặt cô, “Không cần đau khổ, con cho mẹ mượn bả vai dựa vào.”

Tiểu Thiên Tước đưa tay kéo kéo cánh tay của bé, “Anh, anh như vậy ba sẽ đánh anh, anh quên ba từng nói, không cho phép đàn ông khác đụng vào phụ nữ của ba ư?”

“Anh là con trai.” Tiểu Ngạo Tước uốn nắn lời của bé, “Em cũng là con trai.”

“Con trai và đàn ông đều giống nhau mà.” Tiểu Thiên Tước bĩu môi: “Đều là nam.”

Thẩm Chanh nhìn bọn chúng, vừa khóc vừa cười.

Hai quỷ tinh linh này.

Đưa tay vuốt vuốt đầu hai tên nhóc kia, cô lần nữa rơi tầm mắt xuống trong sân biệt thự.

Dưới cây ngô đồng, thiếu niên mặc một thân đồ trắng, dáng người anh tuấn, nụ cười của anh từ từ nở rộ, đẹp đẽ khuynh thành hoa sen.

Hình dáng đường nét sắc sảo, có vẻ cực kỳ nhu hòa, trong tươi cười của anh mơ hồ có hương vị yêu thương cưng chìu, bình dị mà hoàn toàn vây quanh cô.

Cô bước xuống từ trên xe, một tay dẫn Tiểu Ngạo Tước, một tay dẫn Tiểu Thiên Tước, bước từng bước, tới gần thiếu niên kia.

“Chị.”

Giọng nói ôn nhu, giống như gió nhẹ mùa xuân tháng ba, làm cho người ta vui vẻ và thoải mái.

Một tiếng gọi này, khiến nước mắt Thẩm Chanh trong nháy mắt tuôn ra, khóc đến như đứa bé.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa nhỏdung mạo vẫn giống nhau như đúc, nghẹn ngào nói: “Cậu tỉnh rồi, mau gọi cậu.”

“Cậu!”

“Cậu!”

Một trước một sau, hai túi sữa chạy như bay về phía Thẩm Mộc....