Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 869: Ngủ cũng không tồi?



Chi tiết cụ thể cô không nhớ ra, chỉ nhớ rõ cô quả thật là nằm ở dưới thân một người đàn ông, bị anh đoạt lấy.

Là vì thuốc thúc tình đi?

Cô còn nhớ, tối hôm qua là bởi vì ngửi thấy được mùi thơm gay mũi, thân thể mới trở nên không nghe theo sự sai bảo.

Nhưng tại sao lại có thuốc mệ chứ, có liên quan tới anh ta ư? Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?

Một cái một cái bí ẩn quấy nhiễu cô, trong lúc nhất thời tất cả cảm thụ rắc rối phức tạp đều dâng lên, đè ép cô có chút muốn khóc.

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm truyền đến tiếng vang.

Tô Cửu Y hoảng hồn, vội kéo chăn mền qua che chắn thân thể của mình, đồng thời cũng che đầu lại.

"Tỉnh?" Giọng nói trầm trầm vang lên trong phòng.

Bị phát hiện rồi.

Tô Cửu Y nhận mệnh nhô đầu từ trong chăn ra, cẩn thân từng ly từng tí nhìn về phía anh.

Người đàn ông từ đi ra từ phòng tắm, thân trên xích lõa, bên hông quấn khăn tắm, ánh sáng rất nhỏ thông qua thủy tinh công nghiệp chiếu xuống trên mặt của anh, làm tôn ngũ quan đường nét sắc sảo của anh càng thêm hoàn mỹ.

Tóc ướt sũng rơi dán chặt lấy cái trán, con ngươi đen thẫm sâu không lường được, khuôn mặt lạnh nhạt mà tự phụ.

Cực kỳ giống một bức họa.

Tô Cửu Y nhìn có chút ngốc nghếch, trong lúc nhất thời lại quên nên nói cái gì, làm những thứ gì.

Nhìn cô như chú mèo con co lại ở trong chăn, người đàn ông vuốt vuốt mi tâm, đi về phía trước hai bước, giơ ngữ điệu lên lộ ra vài phần ý nhị trêu chọc: "Ngủ cũng không tệ lắm?"

Tô Cửu Y vùi nửa gương mặt ở trong chăn, lộ ra đôi mắt sáng ngời, nhìn anh, lại không có trả lời vấn đề của anh.

Xương đòn vai và trên lồng ngực của anh hiện đầy dấu hôn rậm rạp chằng chịt, không cần nghĩ cũng biết là do cô ban tặng.

Hai mươi mấy năm qua cô rất ít tiếp xúc với đàn ông, chưa bao giờ nghĩ đến mình có một ngày cũng sẽ có loại một mặt dục vọng không thỏa mãn này.

Thấy cô không nói gì, đàn ông nhẹ nhăn  mi tâm một chút, giọng nói lạnh nhạt khiến người ta không cảm giác chút nhiệt độ: "Cô là nhân viên phục vụ nơi này đúng không, vừa rồi tôi sai người ta đưa tới đồng phục làm việc, số đo là tôi đoán, hẳn là gần đúng."

Cái gì gọi là "Tôi đoán" "Hẳn là gần đúng"!?

Tô Cửu Y nhìn nghiêng qua nhìn tủy quầy bên cạnh, bộ quần áo mặc hôm qua đã bị xé toang, trên bàn thật sự đặt một kiện quần áo mới gấp xếp chỉnh tề.

"Chuyện tối hôm qua, tôi nghĩ cô nên cho lời giải thích." Người đàn ông khoanh hai tay dựa ở trên tường nhìn cô, cái cằm có đường vòng cung hoàn mỹ như là điêu khắc, "Tôi không có gọi rượu đỏ, cho nên tôi không biết tại sao cô lại xuất hiện ở phòng của tôi."

Không có gọi rượu đỏ?

Lượng tin tức quá lớn, Tô Cửu Y chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời không thể tự hỏi.

Nhưng lời này của anh là có ý tứ gì, là hoài nghi cô sao?

"Anh có ý gì" Cô nhìn về phía anh, chau hai hàng lông mày lại hỏi.

Người đàn ông khẽ nheo đôi mắt lại, đáy mắt chảy qua chút thâm ý rất khó phát hiện ra: "Nói cái giá đi."

Nghe được bốn chữ này, Tô Cửu Y cảm thấy dường như có bom nổ tung ở trong đầu cô, chặt đứt tất cả thần kinh của cô.

"Tôi không phải...."

"Không phải là cái gì? Chẳng lẽ không phải cô thấy trong phòng tôi có hương thúc tình, sau đó dùng cớ đưa rượu đỏ nhân cơ hội bò lên trên giường của tôi sao?" Giọng nói của anh như là đắm chìm ở trong hầm băng, không có chút nhiệt độ.

"Tôi không có!" Tô Cửu Y căm tức nhìn anh, cắn chặt môi dưới.

Lời của cô vừa mới rơi xuống, người đàn ông cũng đã tới gần cô, thân thể của anh nghiêng về phía trước, duỗi tay nắm lấy cằm của cô.

Tô Cửu Y cắn chặt môi, nhìn trong ánh mắt của anh phủ đầy quật cường.

Cô lại hiến tặng lần đầu tiên cho một người đàn ông chẳng phân biệt được thị phi như vậy?