Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 912: Có biết xấu hổ không?



"Phốc...." Nghe được bốn chữ "Phục vụ đặc biệt", người bình thường khó tránh khỏi hiểu nhầm, Tô Cửu Y phun ra toàn bộ nước trái cây vừa muốn nuốt xuống, cả người sặc đến trực tiếp ho khan.

"Xin lỗi xin lỗi." Thích Cảnh Nhân vội vuốt phía sau lưng của cô, giúp cô thuận khí, "Tớ dùng từ không thỏa đáng."

Thật ra cũng không phải dùng từ không thỏa đáng, chỉ là đã nói ra  bí mật Tô Cửu Y tận lực giấu diếm.

Cô ho khan rất lâu, mặt đều nghẹn đỏ, mới xem như thuận khí.

Người đến buổi tiệc đã gần đủ, Tô Cửu Y lôi kéo Thích Cảnh Nhân đứng ở trước bàn ăn không dám lộn xộn, vẫn luôn cẩn thận nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng người họ Tô. Quả nhiên, cô rất nhanh liền nhìn thấy Tô Man Ngưng kéo cánh tay Tống Trí Kha.

"Lần đầu tiên gặp vị hôn thê của Tống Trí Kha, nhìn có vẻ rất xinh đẹp." Thích Cảnh Nhân uống nước trái cây tán thưởng.

Tô Cửu Y lặng im không nói.

"Nhưng nghe Tần Thiếu Bạch nói, con gái lớn nhà họ Tô xinh đẹp hơn, chỉ là chưa thấy qua." Thích Cảnh Nhân nói, "Trước đó anh ta còn luôn nói thật sự là đáng tiếc."

Tô Cửu Y nhìn chằm chằm góc bàn hai giây, sau đó ngẩng mặt nói với cô: "Nếu như tớ nói tớ chính là con gái lớn nhà họ Tô, cậu tin không?"

Mắt thấy Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha muốn đi về phía bọn họ, Thích Cảnh Nhân cắn cắn ống hút, nói: "Chậc, tớ đã cảm thấy trên người của cậu có loại khí chất vượt qua người thường."

Cái quỷ gì.... quả nhiên không thể nói lời quá nghiêm túc với Thích Cảnh Nhân, chưa đến ba câu liền sẽ bị dẫn vào trong khe.

"Em thật đúng là thích ăn." Tống Trí Kha đi tới nhìn thấy một tay Thích Cảnh Nhân cầm điểm tâm, một tay cầm đồ uống, không khỏi ghét bỏ châm chọc nói.

"Người lấy ăn làm trời, học theo trong sách tiểu học." Thích Cảnh Nhân ngược lại là vẻ mặt đương nhiên.

Tô Cửu Y nhìn Tô Man Ngưng hai giây, mỗi lần hai người trao đổi đều là Tô Man Ngưng chủ động mở miệng, mà lần này cô ta không có ý lên tiếng, vì vậy Tô Cửu Y đành phải dời tầm mắt sóng nước chẳng xao đến trên người Tống Trí Kha.

"Chị?" Thật ra lúc đầu Tô Man Ngưng vừa nhìn thấy cô đã có chút kinh ngạc, sợ rằng nhận lầm người, nhưng sau khi đến gần cẩn thận nhìn rõ mới phát hiện đúng thật là cô, cô rất đẹp.

"Ừ, Man Ngưng." Ngày thường Tô Cửu Y rất ít đáp lại Tô Man Ngưng, chứ đừng nói chi là cười như bây giờ, cho nên khó tránh khỏi khiến Tô Man Ngưng hơi giật mình.

Thật ra hai người đều di truyền đôi mắt của Tô Trấn Hùng, nhìn gần thật đúng là rất giống nhau.

Thích Cảnh Nhân đút bánh ngọt vào miệng, quan sát qua lại trên mặt hai người, sau đó chỉ vào Tô Cửu Y hỏi Tống Trí Kha: "Cậu ấy đúng thật là đại tiểu thư nhà họ Tô?"

Tống Trí Kha gật gật đầu.

"Cảnh Nhận, chuyện này sẽ nói cho cậu biết sau." Thần sắc Tô Cửu Y áy náy.

"Không có gì, cô không cần nói xin lỗi." Tống Trí Kha nhìn Thích Cảnh Nhân, cười đến xấu xa, "Ai không có bí mật?"

Thích Cảnh Nhân nuốt thức ăn trong miệng xuống, lúc vừa định nói chuyện, xa xa liền nhìn thấy Tiền Ức Tầm kéo cánh tay Thi Ngạo Tước chào hỏi người khác khắp nơi, ngại vì lễ tiết và phong độ, dù cho trên mặt Thi Ngạo Tước rất không tình nguyện cũng không nói gì thêm, nhưng người bên này ngược lại có thể cảm giác được, quanh người anh tản ra hơi thở lạnh như băng.

"Tiền Ức Tầm còn biết xấu hổ hay không?" Thích Cảnh Nhân bĩu môi, "Từ sáng đến tối ở bên ngoài thông đồng đàn ông thì thôi, còn phải lôi kéo Thi Ngạo Tước."

"Tôi lại cảm thấy cô ta rất chuyên nhất, từ nhỏ đã thích Tước." Lời này của Tống Trí Kha cũng không biết cố ý nói với ai, "Hơn nữa hai người trai tài gái sắc môn đăng hộ đối."

Tay cầm nĩa ăn của Tô Cửu Y khẽ rung động một chút.