Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 932: Đã lâu là bao lâu



Editor: May

“Sao có thể, Man Ngưng nhà chúng ta khôn ngoan hiểu chuyện, nhà họ Tống rất thích, hơn nữa từ ánh mắt Trí Kha nhìn Man Ngưng cũng có thể nhìn ra, để hai đứa nhỏ chung đụng nhiều một chút, như vậy tình cảm sẽ sâu thôi.”

“Mong là có thể giống như chúng ta hy vọng phát triển thật tốt.” Tô Trấn Hùng ngồi ở trên chủ tọa cầm đũa lên, “Em đoán hôm nay anh gặp ai?”

“Ai?” Triệu Thư Nhã gắp thức ăn giúp ông ta.

“Thi Ngạo Tước.”

Ánh mắt Triệu Thư Nhã sáng lên: “Có thể nói thành hợp tác không?”

Tô Trấn Hùng lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Có Tống Trí Kha hỗ trợ giới thiệu, có khoảng tám phần.”

Triệu Thư Nhã vui vẻ: “Em thấy được, như vậy sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội hợp tác.”

“Nhưng, nhà họ Thi cũng không phải dễ đối phó như vậy.” Tô Trấn Hùng thở dài, “Thi Ngạo Tước tuổi còn trẻ có thể gánh nổi trách nhiệm này, sau lưng khẳng định có rất nhiều giao dịch ngầm, chỉ là chúng ta không tra được.”

“Hơn nữa nhà họ Tần cũng là, có thể quyền thế ngang nhau trong giới kinh doanh với nhà họ Thi, cũng chỉ có nhà họ Tần thôi.”

Triệu Thư Nhã tới gần ông ta nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta có thể bắt được chứng cớ gì đó, chẳng phải có thể đánh sụp hai nhà bọn họ, đến lúc đó chúng ta còn có thể nhờ hợp tác vớt vát một số lớn.”

“Em nghĩ thật đơn giản, đây chính là liên quan đến chuyện mệnh cả nhà chúng ta, loại thương nhân động dao động thương như Thi Ngạo Tước này, chúng ta vẫn là ít trêu chọc thì tốt hơn.”

“Vậy lúc anh nói chuyện hợp tác cũng không cần quá thấp giọng.” Bộ dạng Triệu Thư Nhã có chút hung hăng, “Dù sao chúng tôi vẫn là trưởng bối.”

“Cậu ta cũng không xem em thành vai vế trưởng bối, hôm nay giọng điệu nói chuyện rất chọc người, ngày mai anh và Tống Trí Kha cùng tìm cậu ta đi đánh golf, chỉ sợ hợp tác này cũng không chạy được rồi.”

Nhưng Tô Trấn Hùng ngàn tính vạn tính cũng không có tính đến, một câu của Tô Cửu Y - con gái mình, lại khiến cho ông ta tổn thất mười mấy triệu lợi nhuận.

*

Đêm, sâu.

Tô Cửu Y xách túi xách tản bộ ở bên ngoài với Thi Ngạo Tước, gió nhẹ lay động cây ngô đồng trên đường phố phát ra tiếng vang xào xạc, ánh trăng lành lạnh rải trên mặt đất, như là phủ một lớp lụa mỏng trong suốt.

Ở trong KFC, cô vẫn ăn xong phần thức ăn trẻ em đó, cuối cùng Thi Ngạo Tước sai người ta đưa tới một bánh sinh nhật, còn giúp cô đốt nến bánh sinh nhật, cắm đèn cầy ước nguyện cùng cô.

Hết thảy tất cả, đều làm cho dưới đáy lòng Tô Cửu Y rất cảm ơn người đàn ông đã nghĩ cho cô này.

Cô cũng không dám hỏi anh về chuyện hải sản hôm qua nữa, sợ anh sẽ thêm nghĩ, cuối cùng lại dẫn đến ngượng ngùng gì đó.

Nhưng chuyện hôm nay cũng khiến cô có loại xúc động muốn ôm anh.

Trong thế giới của cô u ám quá lâu, đạo ánh sáng Thi Ngạo Tước lạnh như băng nhưng ấm áp này chiếu vào, khiến lòng của cô trở nên không chỗ yên tĩnh.

“Hôm nay thời thiết thật tốt.” Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, rất nhiều ngôi sao phủ kín cả màn vải màu đen đậm, phát ra chấm sáng lóa mắt, “Đã lâu không có thoải mái nhìn những vì sao như vậy rồi.”

“Đã lâu là bao lâu.”

“Đại khái hai mươi năm đi.” Cô cười, mang theo bi thương khó hiểu, giống như vách tường bị hơi nước thấm vào quanh năm, dù là bê tông cốt thép không thể phá vỡ, mỗi khi mưa to buông xuống, sờ lên cũng vẫn là một mảnh vết nước.

Thi Ngạo Tước lặng im không nói.

“Anh nói mẹ tôi có thể đang ở trên trời nhìn tôi không?” Cô ngửa đầu tìm kiếm, “Không phải có người nói, mọi người khi chết sẽ biến thành những vì sao ư? Sau đó nhìn người mình thương yêu dưới mặt đất, yên lặng bảo hộ người đó.”

Gió nhẹ nhàng khẽ quét qua tóc Tô Cửu Y, mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người cô thổi vào đáy lòng Thi Ngạo Tước.

“Nhất định sẽ.” Anh nhìn cô, biểu cảm trên mặt ôn nhu lại yêu thương cưng chìu.

Tô Cửu Y khẽ gật đầu, cũng thì thào nói: “Sẽ....”