Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 946: Ngài thật đáng ghét, luôn sờ người ta ....



Editor: May

"Tiêu thiếu gia, ngài thật đáng ghét, luôn sờ người ta...." Nghe đến những lời này của mỹ nhân trong ngực, người đàn ông cũng không chú ý trên trên hành lang có người hay không, hai ba bước áp mỹ nữ ở trên tường, cúi đầu hôn lên.

Hai người hôn môi lửa nóng một trận, Tô Cửu Y đứng ở một bên ngượng ngùng đến cực điểm, vội thu hồi tầm mắt nhìn về phía nơi khác.

Ai có thể nói cho cô biết tại sao Ciaos cao cấp như vậy, thang máy lại giống như qua một thế kỷ dài như vậy cũng chưa xuống.

Cô lại quay đầu liếc mắt nhìn phương hướng người đàn ông, nhờ ngọn đèn mờ nhạt trong hành lang, cô đại khái thấy rõ mặt người đàn ông kia.

Là Tiêu Thần.

Tô Cửu Y không có năng lực đã gặp qua là không quên được, nhưng đối với loại đàn ông hoa tâm này, ấn tượng của cô vẫn khắc rất sâu.

Cộng thêm hôm nay vốn chính là đến vì Tiêu Thần, cho nên cô chỉ liếc nhìn người đàn ông kia, liền nhận ra ông được.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tô Cửu Y đột nhiên vang lên.

Hỏng rồi, quên bật tĩnh âm.

Tiêu Thần và người phụ nữ kia hôn nhau nóng bỏng, cũng kết thúc vào lúc chuông điện thoại di động của cô vang lên.

Tiếng chuông vang lên ở trong hoàn cảnh như vậy có vẻ đặc biệt đột ngột, Tô Cửu Y nhanh chóng cúp điện thoại.

Cô tiếp tục điềm nhiên như không chờ thang máy, nhưng cô lại cảm thấy phía sau lưng có hai đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.

"Thật mất hứng." Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ lại vang lên lần nữa, cô dẩu môi bất mãn nhìn Tô Cửu Y, "Hừ" một tiếng lắc lắc eo thon nhỏ muốn bỏ đi.

Cô vốn tưởng rằng Tiêu Thần sẽ ngăn cô lại, nhưng không ngờ ánh mắt Tiêu Thần lại đứng ở trên người Tô Cửu Y, vốn không hề để ý tới nhất cử nhất động của cô.

Tiêu Thần nhíu nhíu mày dò xét bên mặt Tô Cửu Y, cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là đã từng gặp ở đâu.

"Tiêu thiếu gia...." Người phụ nữ giống như hơi tức giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra, chỉ có thể dùng cách làm nũng để hấp dẫn chú ý của Tiêu Thần.

Tô Cửu Y cầm điện thoại di động, vẫn không quay đầu nhìn lại hai người.

Cuối cùng thang máy cũng mở ra, cô bước nhanh đi vào.

Lúc cô đi vào cố gắng hết mức dán sát góc, như vậy có thể che khuất mặt của mình không để cho đối phương nhìn thấy.

Nhìn cô đi vào thang máy, Tiêu Thần ma xui quỷ khiến đi theo, vào lúc cửa thang máy đóng lại, bước vào một chân, cửa thang máy sắp khép kín lại mở ra lần nữa.

Tô Cửu Y nhìn Tiêu Thần chui vào, có chút kinh ngạc, bởi vì cửa thang máy vẫn chưa đóng cửa, tín hiệu không có đứt quãng, điện thoại di động của cô lại vang lên.

Cô biết là Thi Ngạo Tước gọi tới, bởi vì lúc vừa rồi cắt đứt, cô vội vàng liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến.

Dư quang liếc về Tiêu Thần đang quan sát mình, Tô Cửu Y không hề nghĩ ngợi liền nhận điện thoại, cô tình nguyện bị Thi Ngạo Tước trừ tiền lương, cũng không muốn phát sinh một chút dính líu với người đàn ông trước mặt này.

"Này, sao vậy? Tôi ở Ciaos!"

Cô nói một hơi xong, mục đích là vì để cho Thi Ngạo Tước hiểu rõ vị trí của cô, nhưng lúc lời cô vừa rơi xuống xong, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Tín hiệu bị gián đoạn, ống nghe bên kia cũng không có chút đáp lại nào, Tô Cửu Y liếc nhìn điện thoại, đã tự động lui trở về trang chính, không biết Thi Ngạo Tước có nghe được lời cô nói hay không.

Tiêu Thần nâng khóe môi lên cười cười, rất là yêu mị, ánh mắt không thêm che giấu nhìn chằm chằm Tô Cửu Y, mang theo dục vọng mơ hồ.

Tô Cửu Y giả bộ trấn tĩnh, tay cầm điện thoại di động rủ xuống ở bên thân thể, như là người bình thường bình tĩnh nhìn số tầng trên bảng biểu.

"Tiểu thư, cô nhìn có vẻ rất căng thẳng." Giọng nói mang theo cười của Tiêu Thần quanh quẩn ở bên tai của cô.

Tô Cửu Y cảm thấy mình đúng thật là không có duyên phận với diễn viên.