Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 977: Người đàn ông không có tế bào hài hước



Editor: May

"Khi nào bắn?" Cô hỏi.

Dạ Hàn giơ cánh tay lên, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Vừa vặn còn 20 phút."

Khi Thi Ngạo Tước vừa nhìn thấy Tô Cửu Y đứng cạnh cửa sổ với đàn ông khác, liền có chút kinh ngạc. Lúc trước anh nghe cô nhắc tới mình từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ đều không có bạn bè, Thích Cảnh Nhân cũng chỉ là vừa mới quen nửa năm qua.

Mà hiện tại cô vừa nói vừa cười với người đàn ông bên cạnh, giống như hai người đã quen biêt thật lâu.

Trong quá trình anh nói chuyện với người khác tùy ý quan sát một chút, sau đó liền nhìn thấy hai người đứng ở trước cửa sổ rời đi, đi ra phía ngoài.

"Tước thiếu, không biết muốn bố trí hạng mục khai phá thành tây như thế nào?" Mỹ nữ cao gầy vẫn luôn đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với anh ưu nhã nhấp một ngụm rượu đỏ, trong ánh mắt nhìn về phía Thi Ngạo Tước mang theo vài phần quyến rũ.

Nhìn bóng dáng rời đi của Tô Cửu Y, Thi Ngạo Tước thả ly rượu trong tay đến trên bàn, không nhanh không chậm trầm giọng nói: "Nếu muốn cô có thể hỏi thăm trợ lý của tôi, xin lỗi không tiếp được."

Sau khi anh nói đơn giản xong liền mở chân dài ra rời đi, hoàn toàn không để ý tới mỹ nữ ở sau lưng.

Lúc này cũng có rất nhiều khách mời biết có biểu diễn pháo hoa nên đi đến tòa nhà, có một vài người thích chụp ảnh mang theo máy ảnh, phía sau dồn phía trước xông lên, nghĩ muốn tuyển chọn một góc độ tốt tới chụp ảnh.

Dù sao lần này là tập đoàn Ngạo Thiên bắt tay cử hành vũ hội, cho nên đội hình pháo hoa nhất định rất cường đại.

Thấy thang máy hoàn toàn là không xếp hàng nổi, Dạ Hàn nhún nhún vai, chỉ chỉ cầu thang bên cạnh với Tô Cửu Y: "Chờ thang máy còn không bằng leo bậc thang, thời gian hẳn là vừa vặn."

Tô Cửu Y cũng không phải loại thiên kim tiểu thư yếu ớt, mỗi ngày ở nhà họ Thi thường xuyên lau từ đầu đến cuối cầu thang, leo cầu thang gì đó đối với cô mà nói là một bữa ăn sáng.

Cũng có không ít người lựa chọn leo cầu thang, trong hành lang thường ngày vắng lạnh không người giờ nhốn nha nhốn nháo, một vài tiểu thư quý tộc chưa từng đi cầu thang không ngừng phàn nàn, trong lúc nhất thời trong hành lang ồn ào không thôi.

"Lỡ như sau khi đi lên không có pháo hoa thì phải làm sao đây?" Tô Cửu Y trêu ghẹo hỏi thăm.

Dạ Hàn cũng tràn ngập cảm giác hài hước: "Vậy chúng ta trực tiếp nhảy xuống từ trên sân thượng là được rồi, tốt nhất trên người tràn đầy bom, sau đó tự bạo, như vậy sẽ hình thành pháo hoa xinh đẹp, cũng có thể được coi là tạo phúc cho những khách mời này rồi."

Tô Cửu Y sửa sang lại làn váy quá dài của mình, sau khi nghe được những lời này của đối phương, không nhịn được phốc một tiếng bật cười, "Lúc tôi thấy anh phỏng vấn vẫn luôn nghĩ đến anh là loại công tử ôn nhu hào phóng khiêm nhường, không ngờ còn dấu diếm thuộc tính trêu chọc."

"Nhưng mà công tử khiêm nhường rất dễ dàng bị người ta cho rằng chỉ là biểu hiện bề ngoài." Dạ Hàn cười nói, "Hơn nữa ai không có một tế bào hài hước."

Vừa nghe nói như thế, trong đầu cô lập tức liền hiện lên mặt của Thi Ngạo Tước.

Thật ra Thi Ngạo Tước cũng không phải là không có tế bào hài hước, chỉ là mặt phúc hắc của anh càng nhiều hơn, tuy rằng không phải mặt than nhưng cũng là một núi băng. Thật ra anh cũng không có thói quen tổn hại người, chỉ là sau khi nhìn thấy cô sẽ không suy nghĩ liền muốn bắt nạt cô.

Tô Cửu Y nghĩ đến Thi Ngạo Tước liền có chút mất mát, sau đó lại rối rắm tự kiểm điểm chính mình, không nên bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều nghĩ đến người đàn ông đó.

Dạ Hàn thấy cô lại là lâm vào trầm lặng, có chút không hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Cô lại nhấc làn váy cao hơn một chút, muốn đổi chủ đề tiếp theo, "Về sau anh thừa kế gia nghiệp còn tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới không?"

Thật ra cô rất muốn biết vấn đề này.