Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 991: Ảo giác bị bắt cóc



Editor: May

Thi Ngạo Tước loáng thoáng nhớ lại buổi sáng ngày đầu tiên mình thấy cô, sau khi anh dùng ngôn ngữ sỉ nhục, trên mặt cô liền lộ ra loại vẻ mặt dứt khoát này, như là hoa hồng nở trong sa mạc, mặt mũi tràn đầy vẻ không khuất phục chút nào.

Đôi mắt Thi Ngạo Tước khẽ nheo lại, một chút thâm ý nào đó không dễ dàng phát giác chảy qua.

Qua nhiều năm như vậy, Tô Cửu Y giống như là dã thú vẫn luôn bị nhốt trong lồng, vô cùng hướng tới cuộc sống tự do, cũng không có sức lực phá tan trói buộc, ngày ở nhà họ Tô tựa như mưa liên miên không ngừng, ẩm ướt nhơn nhớt, muốn đuổi nhưng lại đuổi không đi, dính ở trên thân thể chọc cho một thân không thoải mái, vì sinh tồn, cô chỉ có thể học được lúc người khác khi dễ chê cười cô, có thể âm vang có lực đánh trả.

Thật ra Tô Cửu Y cũng không có ý tứ muốn cố ý chọc giận anh, chỉ là cô tức giận chính mình, lại có thể nhiều lần tự mình đa tình như vậy.

Biết rõ đó là một vực sâu, còn muốn bất chấp tất cả nhảy xuống.

Cô không muốn một bên tình nguyện như vậy.

Thi Ngạo Tước thu hồi tầm mắt nhìn cô, liếc về phía vệ sĩ bên cạnh: "Hai người các anh đi theo cô ấy."

"Dạ, Tước thiếu!"

Tô Cửu Y giật mình một chút, không nói gì.

Nhìn bóng dáng lúc Thi Ngạo Tước quay người đi, lại quay đầu liếc nhìn thức ăn không động đến trên bàn, cô đột nhiên cảm thấy mình thật đúng là quá ngu ngốc, nhọc công khổ sở chuẩn bị đồ một buổi sáng, anh lại không ăn được mấy miếng.

Sớm biết thế, sẽ chờ anh ăn gần xong cô mới nhắc tới chuyện này.

Bộ dáng vừa rồi của cô cũng là giả vờ, bởi vì cô vốn không hề có bất kỳ lý do gì tức giận với anh, hơn nữa cũng không tức giận nổi.

Tô Cửu Y đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, sau đó thở dài, nhận mệnh thu thập hết bát đũa trên bàn.

Quyết định sau khi ra cửa, cô chủ động gọi điện thoại cho Dạ Hàn, nói cho đối phương biết chuyện ngày mai cô muốn đi leo núi.

Dạ Hàn bày tỏ xế chiều hôm nay anh cũng không có an bài gì, có thể tự tay dạy cô vài món điểm tâm ngọt dễ dàng mang đi, thời gian địa điểm có thể mặc cho cô quyết định.

Cô nói phải suy nghĩ một chút, sau đó lại gọi điện thoại cho anh, Dạ Hàn cũng rất sung sướng đáp ứng.

Vì lý do an toàn, hai người hẹn ở siêu thị tương đối nhiều người trong thành phố, mặc dù Dạ Hàn là nhân vật của công chúng, nhưng cũng không có nổi danh như ngôi sao TV, đi tới chỗ nào đều sẽ bị nhận ra, vì vậy anh chỉ mang theo một mắt kính.

Lúc Tô Cửu Y ra cửa đặc biệt ăn mặc một phen, lần trước đã cầm về quần áo để lại ở Ciaos, hơn nữa lúc Thích Cảnh Nhân nghe nói cô không có quần áo để mặc, liền mang tới cho cô rất nhiều quần áo mới mua.

Thật lâu không có ra ngoài, cho nên trong lòng Tô Cửu Y vẫn rất vui vẻ.

Nhưng cô cũng cảm thấy Thi Ngạo Tước lo lắng cùng không phải là không có đạo lý, cho dù cô thường hay xem tin tức và tạp chí của Dạ Hàn, nhưng dù sao lòng người khó dò, cô cũng không nói được chính xác rốt cuộc Dạ Hàn là người như thế nào.

Là giống như Tiêu Thần, ngoài mặt chỉ là hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, trên thực tế sau lưng cất dấu thế lực làm cho người ta sợ hãi.

Thời gian hai người ước định là ba giờ, mặt trời mới từ từ đi lên từ nơi cách địa cầu thấp nhất, khí trời mùa hè vẫn nóng bức trước sau như một.

Tô Cửu Y đã quen với máy điều hòa ngược lại có chút không quen loại thay đổi lạnh nóng luân phiên này, cảm giác như là đi vào một ấm rương, bị hơi nóng vô tận chung quanh bao vây.

Lúc ra cửa, Thi Ngạo Tước an bài tài xế đặc biệt đưa đón, kể cả hai vệ sĩ cũng ngồi trong xe, bầu không khí trong xe cực kỳ căng thẳng, khiến Tô Cửu Y luôn có loại ảo giác mình bị bắt cóc.