Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 999: Mua túi xách



Editor: May

Lái xe khoảng chừng mười phút đồng hồ, xe quẹo vào một con đường, dừng lại ở bên ngoài một tiệm túi xách đẳng cấp.

Tô Cửu Y nghi hoặc nhíu mày, "Đến đây làm gì?"

"Mua túi xách."

Thi Ngạo Tước đẩy cửa xe ra, xuống xe, Tô Cửu Y cũng chỉ đành đi xuống xe theo, theo sát ở phía sau của anh.

Sau khi vào tiệm túi xách, Thi Ngạo Tước bảo Tô Cửu Y đi chọn một cái.

Tô Cửu Y miễn cưỡng dạo ở trong tiệm một vòng, sau đó lưu ý đến một ba lô nhỏ màu đen, kiểu dáng đơn giản cũng rất mới lạ.

"Ánh mắt tiểu thư thật sự không tệ, đây chính là túi xách mới ra trong quý này của chúng tôi, bây giờ còn có ưu đãi giảm giá sáu phần."

Giảm giá sáu phần, nghe rất có lời.

Cô cầm lấy túi xách xem một chút, cuối cùng phát hiện yết giá của nó ở chỗ móc treo, cô rút bảng hiệu ra liếc mắt nhìn.

1. 2. 3. 4. 5....

Sau đó, Tô Cửu Y lại lặng lẽ thả túi xách trở về.

"Tôi xem thêm cái khác." Cô gượng cười đáp lại nhân viên cửa hàng nhiệt tình, dẫn tới một trận cười nhẹ của Thi Ngạo Tước bên cạnh.

Tô Cửu Y: "...."

Cười cái gì mà cười, cô thân là đảng giai cấp công việc ở tầng dưới chót, không mua nổi một túi xách giá trị năm con số sau khi đã giảm sáu phần, rất mất mặt sao!

"Gói cái đó lại." Thi Ngạo Tước lên tiếng, ý bảo nhân viên cửa hàng gói cái Tô Cửu Y vừa xem lại.

"Tước thiếu, tôi thật ra cũng không phải rất thích cái túi xách đó!"

Tô Cửu Y vừa nói, vừa càng không ngừng khoát tay với nhân viên phục vụ, ý là không phải cái túi xách này.

Kết quả liền phát hiện, người chung quanh đều đang nhìn về phía bọn họ.

Thật sự là xấu hổ chết đi được.

Nhân viên cửa hàng bên cạnh nhìn về phía Thi Ngạo Tước, như là đang trưng cầu ý kiến của anh.

Thi Ngạo Tước gật gật đầu, đưa một cái thẻ cho đối phương.

"Sẽ không trừ ở tiền thưởng của tôi chứ." Tô Cửu Y hạ giọng hỏi nhỏ Thi Ngạo Tước.

"Tham tiền." Thi Ngạo Tước giơ tay lên vuốt vuốt tóc của cô, trong giọng nói đều mang theo ý cười, "Tiền thưởng của em có nhiều như vậy sao."

"...." Người này tổn hại người đến mức thật đúng là....

Đỏ ửng trên mặt bởi vì động tác thân mật của Thi Ngạo Tước mà càng ngày càng nghiêm trọng, nai con trong lòng cô càng không ngừng chạy loạn.

Hôm nay dường như tâm trạng Thi Ngạo Tước không tệ, bình thường tính cách lạnh nhạt anh, lời nói cũng rất ít, chứ đừng nói chi là ôn nhu muốn thay cô tính tiền như vậy.

Tô Cửu Y cảm thấy anh xử sự không đúng.

"Tiểu thư, túi xách của cô."

Bầu không khí lúng túng kịp thời được nhân viên cửa hàng đánh vỡ, Tô Cửu Y vội nhận túi giấy trong tay cô ấy, nói câu "Cảm ơn", đối phương cho cô một nụ cười tươi tắn, sau đó trả thẻ lại cho Thi Ngạo Tước.

Sau khi rời khỏi tiệm túi xách, trong đầu Tô Cửu Y vẫn luôn là khung cảnh Thi Ngạo Tước vuốt tóc cô.

Cô cảm thấy đây nhất định là giấc mộng, bởi vì quá mơ hồ rồi.

*

Tháng bảy tiếng ve ở trong rừng huyên náo không ngừng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây như vết lốm đốm rải trên mặt đất, phủ lên lá cây khô héo đầy đất một lớp ánh vàng, ánh sáng màu da cam mềm mại, như là bộ phận nào đấy của trái tim, hương thơm mềm mại vờn quanh.

"Em cẩn thận một chút." Thi Ngạo Tước đi ở bên cạnh Tô Cửu Y nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô, không kiềm được nâng lông mày lên.

Anh túm cổ tay của cô một chút, ý bảo cô nhanh chóng hồi thần, dù sao trên chân núi - nơi bất ngờ này, một bước sa chân có thể liền sẽ phát sinh ngoài ý muốn.

Tô Cửu Y rút suy nghĩ về, đáp lại một tiếng, "Biết rồi."

Hôm nay Thi Ngạo Tước mặc chính là trang phục thoải mái rất bình thường, làn da màu lúa mạch và đường cong tinh tế trên người, cũng đều chói mắt khiến người ta không thể dời mắt.

Tô Cửu Y cũng là cách ăn mặc bình thường nhất, tóc cột cao cao lên, ánh mắt của cô lúc nào cũng rất có thần, sáng ngời như là trân châu đen lóe ra ánh sáng.