Thật ra thì Thẩm Lệ rất ít khi tham gia tiết mục tống nghệ.
Số lần cô tham gia tống nghệ có thể đếm được trên đầu ngón tay, là kiểu chương trình phỏng vấn khách mời, cũng là vì tuyên truyền phim điện ảnh và phim truyền hình mới tham gia, rất ít khi đặc biệt tham gia tống nghệ.
Bởi vì, diễn viên tham gia quá nhiều chương trình tống nghệ, lại đi diễn xuất, người xem sẽ rất dễ dàng nhìn ra là diễn.
Còn một nguyên nhân khác là, Thẩm Lệ lười tham gia, con đường phát triển công ty lập ra cho cô, cũng là làm đâu chắc đấy, đi trên con đường diễn viên thuần túy.
Thẩm Lệ nhìn sơ lược tài liệu chương trình tống nghệ, nếu nói là ba đôi tình nhân, ba người độc thân, vậy nếu như mời Tiêu Văn, chẳng phải là còn phải mời Cố Tri Dân sao?
Thẩm Lệ dừng một chút, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn ghi âm cho Cố Mãn Mãn: “Tiêu Văn có nhận chương trình này không?”
Cố Mãn Mãn chắc hẳn đang canh điện thoại bên cạnh chờ cô, dường như là trả lời trong mấy giây: “Nghe nói là muốn nhận.”
Thẩm Lệ bỏ điện thoại qua một bên, không trả lời lại.
Chuyện của Tiêu Văn và Cố Tri Dân toàn giới đều biết, nếu như Tiêu Văn nhận chương trình này, Cố Tri Dân còn có thể không đi sao?
Dù sao, gần đây Cố Tri Dân đối với Tiêu Văn, cũng là muốn gì được đó, hết sức thân thiết.
Thẩm Lệ tiếp tục lật ra sau, phát hiện nơi đầu tư ở đó lại viết ‘Tập đoàn Mạc thị’.
Thành phố Hà Dương có thể có mấy tập đoàn Mạc thị?
Mạc Đình Kiên đầu tư chương trình này?
Nếu quả thật là Mạc Đình Kiên đầu tư chương trình này, cũng khó trách tổ tiết mục điên cuồng như vậy, dám đồng thời mời cô và Tiêu Văn.
Thẩm Lệ vẫn quyết định đi xác nhận lại.
…
Buổi chiều, Thẩm Lệ mang theo chai rượu vang tới nhà Hạ Diệp Chi.
Cô đã gọi điện thoại trước cho Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi hào hứng ở nhà nướng bánh ngọt.
Đúng lúc là cuối tuần, Mạc Đình Kiên và Mạc Hạ cũng đều ở nhà.
Thẩm Lệ vừa đi vào cửa, ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt.
Mạc Hạ lắc lư chạy về phía cô: “Dì Thẩm!”
“Bé con!” Thẩm Lệ ôm Mạc Hạ hôn hai cái: “Yo, Tiểu Hạ Hạ của chúng ta cao hơn rồi, dì Thẩm của cháu cũng sắp ôm không nổi rồi.”
Mạc Hạ híp mắt cười với cô, rồi giãy giụa từ trên người cô xuống, còn đưa tay giúp cô cầm rượu: “Cháu cầm giúp dì, mẹ đang nướng bánh ngọt, bảo cháu ra đón dì.”
“Cám ơn cháu nha, cầm cẩn thận một chút.” Thẩm Lệ dặn dò Mạc Hạ, yên tâm đưa rượu vang cho cô bé.
Vào phòng khách, mùi thơm của bánh ngọt càng đậm đà.
Hạ Diệp Chi từ trong phòng bếp đi ra, trên người còn đeo tạp dề: “Tiểu Lệ.”
“Đưa rượu cho mẹ.” Thẩm Lệ vỗ đầu Mạc Hạ.
Mạc Hạ nháy mắt mấy cái, biết đây là quà Thẩm Lệ mang tới, ngọt ngào nói: “Cám ơn dì Thẩm.”
Hạ Diệp Chi nhận lấy rượu vang trong tay Mạc Hạ, giao cho người giúp việc để vào tủ rượu, rồi tiến lên đón: “Bánh ngọt xong ngay đây, đợi lát nữa lên tầng thượng uống trà chiều.”
Sau khi nướng xong bánh ngọt, cho người giúp việc bưng lên phòng thủy tinh ở tầng thượng.
“Ở phòng làm việc, sao vậy?” Hạ Diệp Chi cảm giác được, Thẩm Lệ dường như là có chuyện muốn hỏi, nếu không sẽ không đặc biệt hỏi Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ nói thẳng: “Gần đây anh ta có phải đầu tư một chương trình tống nghệ hay không?”
“Không rõ lắm... Nếu không chờ anh ấy tới, cậu tự hỏi anh ấy?” Hạ Diệp Chi nói.
Thẩm Lệ gật đầu.
Lúc Mạc Đình Kiên lên phòng thủy tinh ở tầng thượng, Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đã trò chuyện được một lúc, thấy Mạc Đình Kiên tới, Thẩm Lệ hơi gật đầu với anh.
Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi đút miếng bánh ngọt đến bên miệng anh, Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày.