Cố Tri Dân chán ghét nhìn Thẩm Lệ: “Thẩm Tiểu Lệ, em không thể nghĩ tốt hơn một chút à? Không phải là đang hỏi anh có sao không mà là hỏi cái nồi cơm có sao không thì có.”
Thẩm Lệ tiện tay cầm gối ôm lên đập vào người Cố Tri Dân: “Tôi là đang quan tâm anh, tôi quan tâm anh là sai ư?”
Nhìn thấy Thẩm Lệ lại muốn giơ gối ôm lên đập mình lần nữa, Cố Tri Dân vội vàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, dỗ dành nói: “Được rồi, được rồi, anh biết rồi, tay em còn đang bị thương, em cũng nên chú ý một chút, đừng đụng phải…”
Thẩm Lệ đặt gối ôm xuống, lúng túng dịu giọng, hỏi Cố Tri Dân: “Anh thật sự không có chuyện gì giấu tôi chứ?”
Cố Tri Dân tăng thêm ngữ khí, nhấn mạnh từng chữ một nói: “Thật sự không có.”
“Được rồi, tôi tin anh.” Thẩm Lệ hất cằm lên, miễn cưỡng tin tưởng anh.
Cố Tri Dân cong môi, kéo cô vào lòng: “Tổ tông nhỏ à, em an phận một chút đi, bớt giãy giụa lại, dưỡng thương cho thật tốt đi.”
Thẩm Lệ nhỏ giọng phản bác: “Cái gì mà tổ tông nhỏ chứ, Cố Tri Dân, anh sến súa quá đi mất…”
“Được được được, anh sến súa.”
“…”
Hai người ôm nhau ngồi trên sofa nói chuyện một lúc thì Thẩm Lệ ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay, Thẩm Lệ đều ở trong bệnh viện, làm việc và nghỉ ngơi khá đúng giờ, đến giờ này thì ăn cơm, đến giờ này thì đi ngủ.
Sau khi Thẩm Lệ ngủ, Cố Tri Dân lại ôm cô ngồi trên sofa một lúc, xác định cô đã ngủ rồi, anh mới ôm cô đi vào phòng ngủ.
Đặt Thẩm Lệ lên giường sau đó đắp chăn cho cô.
Cố Tri Dân ngồi bên cạnh giường, hơi thất thần nhìn gương mặt ngủ say của cô.
Một lúc sau, anh lo lắng nửa đêm cô tỉnh dậy sẽ muốn uống nước cho nên đã xoay người đi ra khỏi phòng rót nước.
Nhưng khi anh vừa ra khỏi phòng ngủ, điện thoại đặt trên bàn trà đột nhiên đổ chuông.
Biểu cảm của Cố Tri Dân vốn đang rất bình tĩnh, trong nháy mắt lập tức giống như gió lạnh thổi qua, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Là tiếng chuông nhắc có tin nhắn chứ không phải là tiếng chuông điện thoại.
Khi anh đi đến phía trước bàn trà, điện thoại đã yên lặng trở lại, không đổ chuông nữa.
Nhưng màn hình vẫn phát sáng, bên trên nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cố Tri Dân cầm điện thoại lên, nhíu chặt lông mày, nét mặt hung ác, nham hiểm.
Mấy giây sau, anh mới bình ổn lại, mở tin nhắn mới nhận được trong điện thoại ra.
Tin nhắn mới gửi đến kèm theo một tấm ảnh.
Từ tối qua, anh đã bắt đầu nhận được kiểu tin nhắn như vậy.
Là số điện thoại ẩn, anh bảo Kha Trật đi điều tra, đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì.
Tấm ảnh phía bên trên, anh chỉ nhìn thoáng qua, bàn tay đang cầm điện thoại không khống chế được siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên, sức lực mạnh mẽ giống như muốn bóp nát điện thoại vậy.
Sau đó, anh lại giống như lúc trước, xóa bỏ mẩu tin nhắn đó đi.
Xóa sạch sẽ, bất cứ ai cũng không thể tìm ra được dấu vết nào cả.
…
Nửa đêm.
Thẩm Lệ tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cảm thấy hơi khát nước.
Theo thói quen bật đèn đầu giường lên, nhưng lại phát hiện đầu giường đặt một cốc nước.
Trong phòng này, ngoại trừ cô thì chỉ có Cố Tri Dân.
Cốc nước này ngoài anh ra thì còn ai đặt cơ chứ.
Thẩm Lệ không nhịn được cong cong khóe môi.
Sau khi uống xong nước, cô lại nằm xuống giường, nghiêng người đúng lúc có thể nhìn thấy cốc nước trống không ở đầu giường.
Cô bỗng muốn đi gặp Cố Tri Dân.
Mặc dù bình thường cô và Cố Tri Dân hay đấu võ mồm với nhau, nhưng phần lớn, anh đều vô cùng tôn trọng mong muốn của cô.
Cô nói muốn phân phòng ngủ, anh cũng không dám có ý kiến nào khác.
Cái gì cũng nghe theo ý của cô.
Thật sự rất ngoan ngoãn.
Thẩm Lệ nghĩ, hay là cô đi nhìn một chút thôi vậy, chắc là sẽ không bị anh phát hiện đâu.
Nếu bị anh phát hiện, vậy thì cô sẽ nói là mình đi vệ sinh nhưng lại đi nhầm phòng.
Thẩm Lệ nghĩ đến đây, bản thân đã không nhịn được bật cười.
Lý do này, ngay đến bản thân cô nói ra còn không tin được.