Cô Vợ Thay Thế

Chương 1617: Không có tâm trạng



Cố Tri Dân cảm giác được sự lạnh nhạt của Thẩm Lệ.

Anh gặp được Thẩm Lệ thì trong lòng rất vui vẻ, nhưng mà chút trạng thái vui vẻ này liền bị dội sạch sẽ bởi vì sự lạnh lùng của Thẩm Lệ.

Nhìn bộ dạng lúc này của cô, còn không lộ ra trạng thái vui vẻ như là lúc nãy nói chuyện với Tần Ngữ Minh.

Cô không muốn nhìn thấy anh như vậy à?

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Thẩm Lệ lại đi ở phía trước, đương nhiên không nhìn thấy biểu cảm lúc này của Cố Tri Dân, nhưng mà cô có thể cảm nhận được trên thân của người đàn ông sau lưng phát ra khí tức không vui.

Nhưng mà cô cũng không quan tâm đến hiện tại Cố Tri Dân có tâm trạng gì, vui hay là không vui.

Cố Tri Dân thì hờn dỗi, vất vả lắm mới có thể gặp được Thẩm Lệ một lần, anh cũng không muốn tức giận chọc cô không vui, nhưng mà hiện thực lại cứ không vừa lòng người.

Lúc đi đến cửa thì lại gặp Tần Ngữ Minh.

Tần Ngữ Minh đứng ở bên cạnh cửa, cứ thường xuyên nhìn vào, bộ dạng như là đang đợi ai đó, lúc nhìn thấy Thẩm Lệ thì hai mắt liền dừng lại ở trên người của Thẩm Lệ, trên mặt lộ ra ý cười.

Anh ta đang chờ Thẩm Lệ.

Cơn giận mà Cố Tri Dân đang cố hết sức để đè nén xuống lập tức từ từ dâng lên.

Nhưng mà anh sẽ không nổi giận với Thẩm Lệ.

Đến cùng vẫn là không nỡ.

Cố Tri Dân ba chân bốn cẳng nhanh chóng đi lên phía trước, đi đến bên cạnh của Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó liền đi đến chỗ của Tần Ngữ Minh.

Cố Tri Dân cũng nhanh chóng đi lên phía trước, lúc Thẩm Lệ đi đến đối diện với Tần Ngữ Minh thì Cố Tri Dân đã đứng giữa hai người bọn họ.

Tần Ngữ Minh muốn lách qua Cố Tri Dân, nhưng mà anh ta vừa cử động thì Cố Tri Dân cũng di chuyển theo.

“Anh Cố, anh cứ như thế này thì tôi với Tiểu Lệ không có cách nào nói chuyện được.” Tần Ngữ Minh nhìn Cố Tri Dân, nghiêm túc nói.

Cố Tri Dân kéo kéo khóe môi, nhưng mà trên mặt lại không nhìn thấy chút ít cười nào: “Thính giác của cô ấy rất tốt, cứ nói như vậy đi, không phải là cô ấy không nghe ra được.”

Vừa dứt lời thì anh lại bị Thẩm Lệ đẩy ra.

Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, nhưng mà Thẩm Lệ căn bản cũng không nhìn anh, người mà cô nhìn là Tần Ngữ Minh.

Thẩm Lệ hỏi Tần Ngữ Minh: “Có chuyện gì không vậy?”

“Có một vài câu thoại chắc là chúng ta cần phải đổi một chút, đến lúc đó diễn chính thức rồi thì có lẽ sẽ cầm kịch bản mới nhất, thầy giáo vừa mới thông báo ở bên trong, tôi sợ là cô không nhìn thấy cho nên đứng chờ ở đây để nói với cô một tiếng.”

Nghe thấy Tần Ngữ Minh nói, Thẩm Lệ còn chưa có phản ứng thì Cố Tri Dân lại cười lạnh một tiếng.

Chuyện lớn có bao nhiêu còn nhất định phải chờ ở chỗ này tự mình thông báo, gọi điện thoại hay nhắn tin messenger cũng không được nữa hả?

Nhưng ý lại không ở trên lời nói.

“Biết rồi, cảm ơn nha.” Thẩm Lệ đã lựa chọn không thèm quan tâm đến nụ cười chế nhạo này của Cố Tri Dân, nói lời cảm ơn với Tần Ngữ Minh.

Tần Ngữ Minh nói: “Không cần khách khí, hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai có buổi diễn chính đó.”

Thẩm Lệ gật đầu với anh ta: “Ừm.”

“Ngày mai gặp.” Lúc này Tần Ngữ Minh mới quay người đi khỏi.

Cố Tri Dân mím môi, nhìn Thẩm Lệ với biểu cảm cực kỳ không vui, anh đã viết chữ không vui rõ ràng ở trên mặt, dù sao thì Thẩm Lệ cũng phải nhìn thấy rất rõ ràng nhỉ.

Nhưng mà Thẩm Lệ chỉ quét mắt nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục đi lên phía trước: “Nếu như anh không có gì muốn ăn lắm thì đi với em đi.”

Đương nhiên là Cố Tri Dân không từ chối, đi theo Thẩm Lệ vào trong một nhà hàng.

Nhà hàng yên tĩnh, khách khứa cũng không nhiều, đồ ăn lại thanh đạm.

Lúc ăn xong thì Thẩm Lệ cũng không nói thêm một câu nào, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân nhiều thêm một chút, Cố Tri Dân tìm chủ đề nói chuyện cả nửa ngày, Thẩm Lệ cũng chỉ ngẫu nhiên ừ một tiếng.

Dù da mặt của Cố Tri Dân dày thì lúc này cũng không còn tâm trạng nữa.

Ăn cơm cũng không có tâm trạng, nói chuyện cũng không có tâm trạng.