“Ngồi xe tôi về đi, đằng nào tôi cũng có chuyện muốn nói với cô. “ Đào Triển Minh đáp lời.
Hả? Sao tự nhiên lại không nói lí vậy? Cố Mãn Mãn còn chưa kịp phản ứng, Đào Triển Minh đã kéo tay cô ta, từ đằng xa nhìn về phía Cố Tri Dân cùng Thẩm Lệ: “Anh Cố, cô Thẩm, Cố Mãn Mãn để tôi đưa về nhà cho, tạm biệt.” Đào Triển Minh nói xong, dắt Cố Mãn Mãn đi.
“Thế bọn em đi trước, anh họ, chị Tiểu Lệ…” Cố Mãn Mãn bị Đào Triển Minh kéo đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn hai người họ.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Cố Tri Dân đi lên trước mở cửa xe, ý là bảo Thẩm Lệ lên xe.
Thẩm Lệ còn có thể nói được gì, đương nhiên lên xe rồi. Tay của cô đang bị thương, khi lên xe không tiện thắt dây an toàn, đợi Cố Tri Dân từ bên kia lên, mới nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Thẩm Lệ hơi nhếch môi, chuyển tầm mắt ra bên ngoài, không để ý Cố Tri Dân nữa.
Thắt dây an toàn mà thôi, mất khoảng hai giây là xong. Nhưng Thẩm Lệ đợi nửa ngày cũng không thấy Cố Tri Dân ngồi thẳng người lại.
“Anh rốt cuộc…” Thẩm Lệ không kiên nhẫn quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với tầm mắt của Cố Tri Dân. Anh ta vẫn tiếp tục giữ tư thế nghiêng người trước cô, ánh mắt chớp chớp nhìn cô chăm chăm.
“Ngồi lại đi.” Thẩm Lệ hơi nhăn mày, muốn đẩy anh ra. Cố Tri Dân nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô: “Tại sao muốn chia tay?” Thẩm Lệ không ngờ tự nhiên anh ta lại đề cập đến cái này, sững sờ một lúc mới đáp: “Chia tay còn cần phải có lí do sao?”
“Đương nhiên, anh cũng cần phải biết mình chết thế nào chứ.”
Thẩm Lệ chuyển hướng mắt: “Chia tay tức là không muốn ở bên nhau nữa.”
“Nhìn vào mắt anh này, rồi hãy nói.” Giọng điệu Cố Tri Dân nghe vẻ rất bình tĩnh, không có chút biểu hiện của tâm trạng bất ổn. So với thái độ kháng nghị gay gắt của anh ta lúc trước khi cô đưa ra lời chia tay, hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Lệ trầm mặc một lúc, mớt quay đầu nhìn vào mắt anh ta: “Không muốn ở bên nhau nữa, anh hiểu chưa? Ý nghĩa của việc không muốn ở bên nhau tức là hết thích rồi, tôi hết thích anh rồi.” Cô mệt rồi. Đến mức vì sao mệt, cô cũng không muốn nói nữa, nghĩa là bỗng dưng cô không muốn tiếp tục vướng bận vì đoạn tình cảm như thế này nữa.
Cố Tri Dân lừa gạt cô, gian díu với người phụ nữ khác, cô thậm chí cũng lười chất vấn. Khi chứng kiến anh ta cùng người phụ nữ khác bên nhau, cô đã tức giận, không dám tin, thậm chí suy đoán sâu xa anh ta và người phụ nữa kia đã làm gì gì chưa…nhưng mấy ngày trôi qua, cô đã lạnh tâm triệt để rồi.
Sâu trong tiềm thức, có lẽ cô vẫn muốn tin Cố Tri Dân. Tuy vậy, cô không cách nào khống chế được lí trí và con tim của bản thân, đoán chừng Cố Tri Dân là đang lừa cô dối cô. Cô cũng hết cách tin tưởng Cố Tri Dân. Cứ như vậy, bọn họ cũng sẽ không có cái kết đẹp, tình yêu mà cứ giấu giấu diếm diếm như vậy, thật sự rất mệt mỏi.
Khiến con người ta rối bời, cô muốn để mọi chuyện đến đây. Cố Tri Dân chợt trầm giọng xuống: “Hết thích rồi?” Đáy mắt anh ta hiện lên những cảm xúc rất khó phân biệt.
Thẩm Lệ kéo kéo khóe miệng, từ cổ họng thốt ra một tiếng: “Ừm!”
Sau đó, nói chuyện trở nên trôi chảy hơn: “Đúng, chính là hết thích rồi.”
“Vậy tại sao lúc đầu em nói muốn bắt đầu lại lần nữa? Chơi tôi đúng không?” Cố Tri Dân dùng lực bóp chặt tay cô.
Thẩm Lệ bị đau: “Anh làm tôi đau.”
“Em đau?” Cố Tri Dân cười lạnh một tiếng, kéo tay cô đặt trước ngực mình: “Thế còn tôi thì sao?”