Cũng trong xe ô tô, Cố Mãn Mãn và Đào Triển Minh cùng ngồi ở hàng ghế trước, hai người tán gẫu câu được câu không nói chuyện vô cùng vui vẻ.
“Anh Cố và cô Thẩm lại có chuyện gì vậy?” Đào Triển Minh hỏi.
“Anh nhận ra được cả điều này à?” Cố Mãn Mãn kinh ngạc nhìn sang Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh không trả lời.
Cố Mãn Mãn còn nói thêm: “Tôi cũng chưa nói với anh gì cả, vừa rồi anh nói chuyện với chị Thẩm Lệ đã nhận ra sao? Làm sao mà anh thấy được?”
Cuôi cùng Đào Triển Minh cũng quay sang liếc cô một cái, rồi anh đưa tay lên chỉ vào đầu mình: “Dùng chỗ này.”
Cố Mãn Mãn nhìn thấy thế thì đã hiểu, cô còn cảm thấy cũng có lý, nên khẽ gật đầu. Sau đó lập tức lại cảm thấy có gì đó sai sai.
“Anh đang nói là tôi không có đầu óc đúng không?” Cô trợn trừng mắt, vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Đào Triển Minh: “Anh nói chuyện đàng hoàng xem nào.”
“Tôi đang nói chuyện đàng hoàng đây.” Đào Triển Minh thấy dáng vẻ giận dữ của Cố Mãn Mãn thì không nhịn được khẽ cong môi.
Cô gái nhỏ nổi giận, đúng là rất sinh động đáng yêu.
Cho nên có đôi khi, anh sẽ cố ý chọc tức Cố Mãn Mãn, vì muốn thấy cô tức giận.
Trước đây khi thấy người khác nói chuyện yêu đương, anh còn cảm thấy những người đó quá nhàm chán, suốt ngày làm mấy chuyện vô bổ không đâu.
Bây giờ, đến lượt anh anh mới nhận ra, những chuyện có vẻ nhàm chán này thật ra cũng cực kỳ thú vị.
Cố Mãn Mãn hừ một tiếng, cô khoanh tay trước ngực nói: “Được rồi, tôi muốn xuống xe, thả tôi xuống xe ở chỗ này đi.”
Cô muốn tự mình gọi xe về, vốn dĩ cô cũng chỉ muốn Đào Triển Minh giải vây giúp cô thôi.
Dù sao cô cũng chưa từng nghĩ đến, Đào Triển Minh thật sự sẽ đưa cô về nhà.
Hiện giờ như thế này cô lại càng không muốn để Đào Triển Minh đưa cô về.
Không biết vì sao mà gần đây dường như Đào Triển Minh rất thích nói những câu khiến cô tức giận.
Không chỉ là khi ở cạnh nhau anh cô ý nói vài lời khiến cô tức giận.
Có đôi khi trên messenger anh cũng cố ý gửi một vài thứ cho cô xem.
Sau khi cô xem xong, lại giễu cợt cô vài câu.
Lúc ấy cô giận đến mức không muốn để ý tới anh nữa.
Nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, hoặc là vài ngày sau, cô lại không thể tiếp tục giận nữa, sau đó hoàn toàn quên mất những chuyện này.
Mỗi lần thậm chí cô còn nghĩ, sẽ không tiếp tục để ý đến anh nữa, nhưng mà vừa nhìn thấy anh, cô lại không khống chế được bản thân.
Chỉ cần anh gửi tin nhắn cho cô, cô sẽ không khống chế được mà vẫn nhắn lại.
Chỉ cần gặp anh ở bên ngoài, cô cũng không khống chế được tự động chào hỏi anh.
Cho dù cô không chủ động chào hỏi, thì anh cũng có biện pháp khiến cô không thể nào phớt lờ sự tồn tại của anh.
Quả nhiên, ông chú già không phải người dễ chọc.
Hiện giờ thậm chí cô còn cảm thấy hơi may mắn, may vì lúc ấy mình đã đào hôn.
Ông chú già đúng là khó đối phó.
Đào Triển Minh chính là ví dụ sống.
“Xuống xe ở chỗ này?” Đào Triển Minh không giữ cô lại, chỉ hỏi một câu giống như đang xác nhận.
Người đàn ông này thế mà không giữ cô lại một lần.
Dù sao đêm cũng khuya rồi, lại ở chỗ này nữa, anh không sợ một cô gái như cô sẽ gặp phải chuyện không may sao?
Trong lòng Cố Mãn Mãn sinh ra hờn dỗi, nhưng vẫn lên tiếng: “Ừ.”
Đào Triển Minh chạy chậm lại, dường như có thể đỗ xe để cho cô xuống bất cứ lúc nào.
Anh mở miệng nói bằng giọng âm u: “Nghe nói mấy hôm trước, trên đoạn đường này đã xảy ra một vụ cướp, đến bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ.”
Cố Mãn Mãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này cô mới phát hiện ra đoạn đường nà rất vắng vẻ không có người cũng không có nhà, ngay cả đèn đường cũng rất tối.
Cô khẽ rùng mình một cái, môi mấp máy: “Phải không? Nhưng tôi lại nghe nói vấn đề an ninh ở đoạn đường này rất tốt, chắc anh nghe phải tin vịt rồi.”
“Cô gái bị cướp kia là nhân viên của công ty tôi.” Đào Triển Minh còn nói thêm.