Cô Vợ Thay Thế

Chương 61: Chiêu trò mới



Người đàn ông kia nghe vậy, lập tức tránh ra.

Hạ Diệp Chi theo anh chàng đeo khẩu trang vào xe, cô phân vân xong lại dọ dự, cuối cùng lấy hết sức can đảm hỏi: “Anh là Trần Tuấn Tú phải không?”

Trần Tuấn Tú kéo khẩu trang xuống, cười nhìn cô: “Dễ nhận ra vậy sao?”

Hạ Diệp Chi gật đầu lia lịa, hơi kích động: “Không, không phải... Tôi là...”

Loại câu như hâm mộ anh 8 năm rồi, Hạ Diệp Chi hơi ngại nói ra, mặt căng đến đỏ bừng.

Cô đã xem toàn bộ những bộ phim anh đóng, cho nên rất quen thuộc với ánh mắt của anh.

Trần Tuấn Tú thấy mặt cô đỏ lên, gật đầu giọng nói dịu dàng: “Tôi hiểu rồi.”

Anh rũ mặt nghiêm túc lái xe, hỏi cô: “Cô đi đâu?”

“Cứ đến chỗ đông người ở phía trước, tôi tự bắt xe về là được.” Hạ Diệp Chi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày được gặp Trần Tuấn Tú người thật, cô được gặp anh là vui lắm rồi, sự yêu thích đối với anh cũng chỉ giới hạn ở sự yêu thích phim của anh, lần này được anh giúp đỡ, cô cũng không nên mượn danh fan để làm phiền anh.

Đến chỗ đông người rồi, trước khi xuống xe Hạ Diệp Chi hỏi anh: “Sau khi anh về nước sẽ nhận đóng phim mới chứ?”

Trần Tuấn Tú ngay lập tức đáp: “Nếu có kịch bản hay, tôi sẽ vẫn luôn đóng phim, thẳng cho đến khi già rồi không đóng nổi nữa mới dừng lại.”

Đôi mắt Hạ Diệp Chi sáng bừng, gật đầu mạnh: “Vâng, chỉ cần anh vẫn luôn đóng phim tốt như thế, tôi sẽ luôn ủng hộ anh.”

Trần Tuấn Tú bật cười, xem ra cô ấy thật sự là một người rất yêu thích phim của anh, và cũng là một khán giả cực kỳ ngay thẳng.

Hạ Diệp Chi lại nói: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”

Trần Tuấn Tú nghĩ đến chuyện vừa rồi, chau mày nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, nhưng là con gái ở ngoài thì phải cẩn thận chút.”

“Vâng, tôi sẽ cẩn thận.” Hạ Diệp Chi nói xong lại hướng về phía anh cười, rồi quay người đi.

Trần Tuấn Tú nhìn theo bóng dáng cô, trong lúc hơi thẫn thờ hỏi cô: “Cô tên là gì?”

Hạ Diệp Chi kinh ngạc quay đầu: “Hạ Diệp Chi.”

“Hạ Diệp Chi...” Trần Tuấn Tú khẽ nhẩm lại tên cô một lần, liền hơi nhíu mày.

Anh nhớ không nhầm thì vợ mới cưới của Đình Kiên hình như tên cũng như này...

……

Club cao cấp Kim Hải.

Mạc Đình Kiên vừa vào, liền nhìn thấy Thời Dũng.

Lúc trước Thời Dũng bị anh sai đi ra nước ngoài một chuyến, vừa mới về.

Thời Dũng đi đến trước mặt anh, kính cẩn gọi: “Cậu chủ.”

Mạc Đình Kiên nhấc tay lên nhìn giờ: “Anh ấy đến chưa?”

Thời Dùng: “Vừa mới đến.”

Mạc Đình Kiên đi thẳng đến phòng riêng.

Trần Tuấn Tú nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc thấy Mạc Đình Kiên, anh nở một nụ cười hiền hòa, làm nổi bật lên khí chất cả người dịu dàng ôn hòa hơn.

Anh gọi một tiếng: “Đình Kiên.”

Mạc Đình Kiên đi đến ngồi xuống phía đối diện anh, đẩy menu đến trước mặt anh: “Anh, vẫn chưa gọi món hả?

Trần Tuấn Tú là con trai của cô Mạc Đình Kiên, cũng là ông lớn hàng đầu của truyền thông Thịnh Hải ký ước.

“Không vội.” Trần Tuấn Tú không lật tờ menu, ngược lại có vẻ rất hào hứng hỏi: “Quan hệ với vợ mới cưới như thế nào?”

Nhắc đến Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày, không muốn nói nhiều: “Chẳng như thế nào.”

Trần Tuấn Tú vươn tay ra cầm lấy cốc nước trước mặt, vờ như lơ đễnh hỏi: “Thế nào? Khó giải quyết à?”

Hạ Diệp Chi khó giải quyết hay không anh không biết, dù sao thì cô ấy từ trước đến nay cũng không quấn quýt lấy anh.

Trần Tuấn Tú là người khá là lười biếng, mà hôm nay câu hỏi của anh ấy là có vẻ hơi nhiều.

Mạc Đình Kiên dựa về phía sau, nhìn kỹ Trần Tuấn Tú: “Anh về chỉ để quan tâm cuộc sống hôn nhân của em à?”

Trần Tuấn Tú cũng nhận ra bản thân mình hỏi hơi nhiều, anh cười cười, chuyển chủ đề một cách tự nhiên: “Mẹ anh bảo, anh mà vẫn không tìm bạn gái, thì bà ấy cho anh lên chương trình tìm bạn đời.”

Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hiếm khi lại lộ ra một bộ xem kịch vui: “Công ty sẽ không cho anh tham gia chương trình tìm bạn đời, là chủ công ty, thì em có thể bảo người sắp xếp cho anh tham gia.”

Trần Tuấn Tú ho khan, hắng giọng nói: “Anh mà yêu đương sẽ mất fan.”

Mạc Đình Kiên ngước mắt nhìn anh ta: “Anh tưởng anh là phái thần tượng sao?”

Trần Tuấn Tú: “...” 28 tuổi trở thành ảnh đế là lỗi của anh sao?

……

Buổi tối, Mạc Đình Kiên tan làm về nhà, thì phát hiện ra Hạ Diệp Chi không chỉ đã ở nhà, lại còn làm xong cơm rồi.

Bình thường anh tan tầm về nhà thì Hạ Diệp Chi cũng mới về, hôm nay thế nào sẽ về sớm như vậy?

Khi anh đến cửa phòng bếp, vừa lúc thấy Hạ Diệp Chi tay đeo găng tay chống nóng bưng một bát canh to đi ra.

Hạ Diệp Chi thấy Mạc Đình Kiên, nhíu mày: “Mạc Gia Thành, anh nhanh tránh ra.”

Mạc Đình Kiên lại không tránh, mà lại bỏ áo vest khoác trên tay vắt lên cánh tay của Hạ Diệp Chi xong giơ tay qua đỡ lấy canh trên tay cô.

Hạ Diệp Chi thấy anh tay không bưng canh, không nhịn được nhắc nhở: “Này, bát này nóng lắm đấy!”

Vẻ mặt Mạc Đình Kiên điềm nhiên như không bưng canh đặt lên bàn ăn.

Hạ Diệp Chi: “...” Người đàn ông này chắc chắn được làm bằng sắt.

Khi hai người xuống ăn cơm, Mạc Đình Kiên giả vờ lơ đễnh hỏi một câu: “Sao hôm nay về sớm vậy?”

Hạ Diệp Chi múc cho mình một bát canh, nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi có nhất thiết phải báo cáo với anh không?”

Mạc Đình Kiên tức đến bật cười: “Nhanh mồm nhanh miệng!”

Mà anh lại còn trong thân phận của “Mạc Gia Thành” thì lại không thể trừng trị cô.

“Cảm ơn quá khen.” Hạ Diệp Chi cảm thấy kinh nghiệm mình tổng kết ra không sai, chỉ cần cô không tỏ ra yếu thế, thì “Mạc Gia Thành” không làm gì cô được.

Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.

Con ngươi anh kiêu căng bá đạo, ngay cả khi nhìn chằm chằm người khác, trong ánh mắt cũng mang theo chút khí thế khác người.

Hạ Diệp Chi bị anh ta nhìn đến cả người không được tự nhiên, vừa định nói thì nghe thấy Mạc Đình Kiên thong thả lên tiếng: “Hạ Diệp Chi, tôi chính là Mạc Đình Kiên.”

Hạ Diệp Chi: “????”

Nhà ăn rơi vào tĩnh lặng, hai người đối diện cách nhau một cái bàn ăn, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.

Hạ Diệp Chi tay cầm đũa chặt một chút, giọng nói ra hơi khàn khàn: “Đây là chiêu trò mới anh định dùng chọc tôi à?”