Hạ Lập Nguyên đối với Hạ Hương Thảo là có thể không cần não nuông chiều đến coi trời bằng vung.
Dĩ nhiên là thích nghe người ta khen Hạ Hương Thảo.
Nói thẳng ra, nhiều năm nay Hạ Diệp Chi trong lòng người nhà họ Hạ, trình độ nghe lời không khác gì một con chó nhà nuôi, cho nên cô nói vậy, Hạ Lập Nguyên liền tin vài phần.
Huống hồ, Hạ Diệp Chi còn rớt ra thêm vài giọt nước mắt.
Hạ Lập Nguyên cuối cũng vẫn nhả ra: “Được rồi, trước bố điều con qua đó, nếu con không thể đảm nhiệm được, bố lại điều con về.”
Hạ Diệp Chi hướng ông ta cười ngọt ngào: “Cảm ơn bố.”
Con người là động vật thị giác, giờ Hạ Diệp Chi đã xinh đẹp rồi, ngay cả Hạ Lập Nguyên nhìn cô cũng thấy thuận mặt hơn nhiều, tiếng“Cảm ơn bố” này tự nhiên nghe cũng mát lòng.
“Con quay về trước đi, bố báo cho Hương Thảo trước đã, xong báo con chuyển đi sau.”
Hạ Diệp Chi ra khỏi văn phòng Hạ Lập Nguyên, nụ cười trên mặt nhạt đi, vươn tay ra lau sạch nước mắt trên mặt, khóe miệng giãn ra nụ cười lạnh.
……
Hạ Diệp Chi vừa đi, Hạ Lập Nguyên gọi điện thoại nội bộ cho Hạ Hương Thảo gọi cô đến.
Hạ Hương Thảo vừa vào, giọng điệu liền không kiên nhẫn nói: “Bố, bố tìm con có chuyện gì? Con còn đống việc phải làm đây.”
Hạ Lập Nguyên cũng không để tâm thái độ của cô ta, ôn hòa nói: “Hạ Diệp Chi vừa đến tìm bố, nói muốn điều đến cạnh con đi làm, học hỏi ở con, con thấy thế nào?”
“Nó chủ động nói?” Hạ Hương Thảo nghe thế, cũng ngạc nhiên trợn to đôi mắt.
“Ừ, nó chủ động.”
“Nó thật lòng muốn theo con học hỏi? Hơn nửa là đang có ý đồ gì.” Hạ Hương Thảo lạnh giọng hừ một cái, giọng điệu không bàn thêm nói: “Bố, con không muốn điều nó đến cạnh con, thấy nó đã thấy phiền.”
Hạ Lập Nguyên vốn là thái độ thương lượng với Hạ Hương Thảo, nhưng thái độ này của Hạ Hương Thảo chẳng giữ chút mặt mũi cho ông ta, ông vô thức hơi tức giận: “Hương Thảo! Bất kể nói thế nào, bọn con cũng là chị em, huống hồ chúng ta còn phải dựa vào nó thuyết phục Mạc Đình Kiên đầu tư cho công ty chúng ta, việc này cứ quyết thế, bố sẽ điều nó đến bộ phận của con, con chỉ dẫn nó tốt đi.”
Trong lòng Hạ Hương Thảo không vui, trực tiếp nổi tính tình lên: “Bố! Sao bố lại có thể như vậy! Con đã nói không muốn nó đến bộ phận của con, bố nghe không hiểu à?”
Hạ Lập Nguyên lớn giọng nói: “Hạ Hương Thảo!”
Cảm giác được ông ta thực sự tức giận, Hạ Hương Thảo chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, tùy bố.”
Hạ Lập Nguyên cau chặt mày, cảm thấy bản thân có phải quá nuông chiều Hạ Hương Thảo không mới sẽ khiến cô chỉ biết tùy hứng nổi tính tình lên trước mặt ông.
……
Hạ Diệp Chi rất nhanh nhận được thông báo chuyển bộ phận.
Cô đơn giản thu dọn đồ của mình, chào tạm biệt với vài đồng nghiệp hơi quen thân xong ôm thùng đến bộ phận dự án.
Cô đứng ở cửa văn phòng giám đốc, gõ cửa phòng của Hạ Hương Thảo.
Qua lúc sau, bên trong mới truyền ra tiếng Hạ Hương Thảo: “Vào đi.”
Hạ Diệp Chi vẻ mặt tươi cười đẩy cửa vào: “Sau này mong chị gái chỉ dẫn nhiều hơn.”
Hạ Hương Thảo vừa thấy là cô thì sắc mặt liền không tốt.
“Đây là công ty, gọi tôi là giám đốc Hạ.”
Hạ Diệp Chi nghe lời kêu một tiếng: “Giám đốc Hạ.”
Hạ Hương Thảo nhìn nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi, lại càng cảm thấy mình đang bị chèn ép.
Vì thế cô ta gọi người lấy một chồng tài liệu không có tác dụng gì, bắt Hạ Diệp Chi đi photo, sau đó lại đem tài liệu đi nghiền.
Cả một ngày, Hạ Diệp Chi toàn đi làm việc này.
Vốn tưởng Hạ Diệp Chi làm được lúc rồi sẽ phát cáu tìm cô ta, không ngờ Hạ Diệp Chi lại ngoan ngoãn làm cả ngày, một câu oán giận cũng không có.
Điều này làm trong lòng Hạ Hương Thảo không thể tưởng tượng nổi.
Hôm qua Hạ Diệp Chi còn khí thế hung hăng đến tìm cô ta gây sự, hôm nay đổi tính nết rồi?
Dù sao cô ta cũng không tin.
Đến giờ tan tầm, Hạ Hương Thảo lại kêu người đưa một chồng tài liệu cho Hạ Diệp Chi đi photo.
Thẳng đến khi người khác về hết rồi, Hạ Diệp Chi vẫn chưa photo xong.
Hạ Hương Thảo đến phòng photo thấy Hạ Diệp Chi vẫn ở đó nghiêm túc photo tài liệu, cô ta hơi híp mắt đi tới: “Hạ Diệp Chi, rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô có thể lừa bố tôi, cô cho rằng cô có thể lừa được tôi sao?”
“Em chẳng lừa gì chị cả? Em thật sự cảm thấy chị rất ưu tú, cho nên muốn đến dưới trướng chị học hỏi thêm.”
Ngữ khí của Hạ Diệp Chi ôn hòa nói đến đây, đột nhiên đổi giọng, biến thành ý tứ sâu xa: “Nếu như em một mực chẳng học được cái gì, không biết người ta sẽ nghĩ rằng chị rất không có năng lực không?”
Hạ Hương Thảo cười lạnh: “Tôi biết ngay cô không có ý tốt!”
Hạ Diệp Chi liếc cô ta mọt cái, từ tốn sắp xếp lại giấy tờ trong tay, không phản ứng lại cô ta.
Đã sớm nghe người trong công ty nói qua, Hạ Hương Thảo ngồi trên vị trí giám đốc bộ phận dự án, chẳng làm gì cả, mà toàn góp nhặt công lao của cấp dưới.
“Chỉ cần bố biết em thật lòng đến đây học hỏi chị là được, còn em có ý tốt hay không, quan trọng sao?” Hạ Diệp Chi cười khinh miệt, đến lúc tờ tài liệu photo cuối cùng đi ra, quay người bỏ đi.
……
Tối ngày mùa đông luôn đến sớm.
Hạ Diệp Chi đi ra Hạ thị là gần 7 giờ, trời đã tối sầm rồi.
Thời Dũng đã đợi được một lúc.
Cô lên xe liền nói với Thời Dũng: “Không cần ngày nào cũng đến đón tôi đâu, tôi có thể tự mình bắt xe về.”
Từ trước cô không được hưởng thụ đãi ngộ kiểu có xe chuyên đưa đón, tuy biết Mạc Đình Kiên có lòng tốt, nhưng cô cảm thấy không quen lắm.
Giọng điệu Thời Dũng vẫn như cũ cứng nhắc nghiêm túc: “Cậu chủ đã dặn, tôi chỉ làm việc theo phận sự.”
Về đến biệt thự, Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ đến lần trước “Mạc Gia Thành” nhét cho một tấm thẻ đen.
Cô bỏ túi xuống, cầm tấm thẻ đen kia đến phòng làm việc tìm Mạc Đình Kiên.
Lúc anh ở nhà, đa số đều ở trong phòng làm việc, cũng không biết bận cái gì.
Mạc Đình Kiên như cũ không lộ mặt, ngồi quay lưng về phía cô, giọng nói khàn khan: “Có việc gì?”
“Tôi nhặt được một tấm thẻ đen ở trong nhà, tôi đoán hẳn là của anh.” Hạ Diệp Chi lại không dám nói tấm thẻ này là “Mạc Gia Thành” cho cô.
Mạc Đình Kiên trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: “Nếu đã nhặt được, vậy giữ lấy mà dùng.”
“Nhưng tôi nghe nói tấm thẻ này rất quý giá...” Hù đển cả Thẩm Sơ Hoàng và Hạ Hương Thảo, có thể không quý giá sao?
Giọng nói của Mạc Đình Kiên nghe không ra cảm xúc: “Quý giá thế nào cũng vẫn phải có người cầm đi tiêu, thì nó mới là thứ có tác dụng.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút, thế mà lại thấy lời anh nói cực kỳ có lý, làm cô một chốc cũng không tìm được lời phản bác.
Thấy Mạc Đình Kiên lại không nói gì thêm, Hạ Diệp Chi quay người đi ra.
Buổi tối, Thẩm Lệ gọi điện nói mai sẽ trở về.
“Đặt chỗ đi, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Hạ Diệp Chi liếc qua tấm thẻ đen trong túi xách của mình, yếu ớt nói: “Vậy đi Kim Hải đi.”
“Cậu trúng số 15 tỷ?”
“Gần như... thế.” Mạc Đình Kiên nói, đồ dù quý giá thế nào cũng phải có người dùng thì mới có thể phát huy tác dụng của nó.