Nghe được câu nói ngượng ngùng này của Vân Vận, Tiêu Viêm cũng hơi ngẩn ngơ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, khẽ nói: "Xem xét phong ấn trong người nàng một chút a…"
Nghe vậy, Vân Vận cũng ngẩn người, vẫn hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, một lát sau mới từ từ giảm bớt giãy dụa.
Thấy thế, khuôn mặt Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hơi lắc đầu, nâng ngọc thủ của Vân Vận lên, hai mắt khép hờ lại, một luồng linh hồn lực tiến vào cơ thể của nàng.
Khi Tiêu Viêm nhắm mắt lại, Vân Vận cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mũi vẫn chưa hết đỏ. Bất kể người này muốn làm gì, nhưng bây giờ đang ở nơi đông người, phía dưới là đông đảo đệ tử và trưởng lão của Hoa tông, bị bọn họ nhìn chằm chặp như vậy, làm sao nàng chịu nổi đây?
Khi Vân Vận đang thầm oán giận trong lòng, đôi mắt khép hờ của Tiêu Viêm chậm rãi mở ra. Giờ phút này, trên mặt hắn lại nhiều thêm một phần ngưng trọng. Phong ấn trong người Vân Vận, dù là hắn cũng cảm thấy có chút rung động.
"Theo lời của lão sư, Hoa bà bà hẳn là một cường giả đã đạt tới Bát tinh, thậm chí Cửu tinh. Đấu khí cả đời của bà ta đủ để làm một cường giả Tôn cấp tan xương nát thịt."
Trong mắt Tiêu Viêm lóe lên vẻ do dự, trong cơ thể Vân Vận tồn tại lượng đấu khí mênh mông mà ngay cả hắn cũng phải khiếp sợ, nhưng tất cả đấu khí đó bị một phong ấn cực kỳ mạnh mẽ bao bọc lại. Bằng vào thực lực của Vân Vận, muốn phá bỏ lớp phong ấn này để sử dụng đấu khí bên trong, chỉ sợ cũng phải cần một thời gian khá lâu.
"Hoa bà bà cũng thật cẩn thận, phong ấn bà ta bố trí quá mạnh mẽ. Lấy thực lực hôm nay của nàng, tốc độ luyện hóa có thẻ tăng thêm một chút." Tiêu Viêm buông tay Vân Vận ra, ngẩng đầu lên nói.
"Ngươi cũng biết rồi đấy, phong ấn này rất mạnh. Lấy năng lực của ta, căn bản không thể nào phá giải nó. Chỉ có thể hấp thu lượng đấu khí thẩm thấu ra từ bên trong thôi. Nhưng dù là vậy, tốc độ tu luyện của ta cũng đã tăng lên rất nhiều." Vân Vận cau mày nói.
"Những đấu khí này phải luyện hóa càng nhanh càng tốt. Nếu không, khi gặp một số người có thực lực cường hãn, sợ rằng họ sẽ mạnh mẽ lấy phong ấn ra mà không để ý tới tính mạng của nàng." Tiêu Viêm nghiêm túc nói. Đấu khí cả đời của một cường giả Cửu tinh Đấu Tôn để lại, đây là một bảo tàng rất mê người, khó đảm bảo một số cường giả sẽ không động tâm.
Nghe vậy, Vân Vận cũng nhẹ gật đầu. Nàng hiểu, Tiêu Viêm sẽ không lừa nàng, nhưng nói gì thì nói, không phải nàng không muốn tăng tốc độ luyện hóa, mà là không làm gì được cái phong ấn kia.
"Yên tâm, chuyện phong ấn giao cho ta. Ta sẽ giải quyết xong rồi mới rời đi. Nếu không, có đi cũng sẽ không yên lòng." Thấy vẻ mặt của nàng, Tiêu Viêm bật cười, nói.
Nhìn chăm chú vào chàng trai đứng trước mặt mình này, trong lòng Vân Vận xuất hiện một luồng cảm xúc không hiểu, cảm giác có người dựa vào thật tốt. Mấy năm nay, nàng mang theo Nạp Lan Yên Nhiên bôn ba khắp nơi. Tuy thực lực của nàng ở Gia Mã đế quốc cũng xem như là đứng đầu, nhưng ở Trung Châu rộng lớn này thì lại chẳng là gì. Hai nữ tử, lại có dung mạo xinh đẹp như vậy, tự nhiên sẽ gây sự chú ý. Bởi vậy, Vân Vận mới dẫn Nạp Lan Yên Nhiên gia nhập Hoa tông, thứ nàng mong muốn chỉ là một cuộc sống yên ổn, về vị trí tông chủ kia, thật sự nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
"Cám ơn…"
Khẽ hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc có phần yếu đuối trong lòng xuống, Vân Vận nhẹ nhàng nói.
Nghe ra được ngữ khí có chút không vui của Tiêu Viêm. Vân Vận khẽ ngước mắt lên, nhìn người kia đang nhíu mày, nàng không khỏi nhoẻn miệng cười, trong lòng ấm áp như đang có một dòng nước ấm chảy qua vậy.
Tạo ra động tĩnh lớn như vậy ở Hoa tông, Tiêu Viêm cũng có một chút băn khoăn, còn đi đến bồi tội với Đại trưởng lão một phen. Mà Đại trưởng lão bây giờ cũng đã có ý muốn kết giao với Tiêu Viêm và Tinh Vẫn các, tự nhiên sẽ không quá để ý đến việc đó.
Thiên địa dị tượng kia cũng trở thành đề tài bàn luận cho đệ tử Hoa tông vài ngày, sau đó liền dần phai nhạt đi. Mà như vậy lại hợp ý Tiêu Viêm, hắn không muốn vừa ra khỏi cửa đã bị một đám người nhìn như nhìn quái thú.
…
Trong căn phòng thoang thoảng hương mai, tràn đầy một màu hồng nhạt dễ nhìn. Vừa nhìn qua đã biết, đây là khuê phòng của nữ tử.
"Chút nữa ta sẽ xé rách ra một khe nứt trên phong ấn để tiện cho ngày sau luyện hóa. Sẽ hơi đau một chút, phải chịu đựng." Nhìn Vân Vận ngồi xếp bằng trên giường, tâm tư Tiêu Viêm cũng rời khỏi căn phòng màu hồng này, ho khan một tiếng, nói.
Vân Vận khẽ ừ một tiếng, đến tận bây giờ, khuôn mặt của nàng vẫn còn hồng hồng. Bởi vì ngay cả nàng cũng không biết vì sao lại đột nhiên nóng đầu đưa Tiêu Viêm tới khuê phòng của mình. Giải trừ phong ấn, tùy tiện tìm một cái mật thất không phải là xong sao? Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại dẫn hắn tới đây. Đặc biệt là vẻ mặt cổ quái khi vừa bước vào của Tiêu Viêm, càng làm nàng có thêm xúc động muốn tìm cái lỗ nào đấy chui vào cho xong.
Thấy hai bên tai hơi hồng hồng của Vân Vận, Tiêu Viêm cười khan một tiếng, sau đó thở mạnh một hơi, bỏ qua tạp niệm trong lòng, từ từ ngưng thần lại.
Nương theo tâm thần ngưng đinh, hai ngón tay Tiêu Viêm khẽ búng ra, một ngọn lửa màu nâu tím lẫn thêm chút trắng sữa chậm rãi xuất hiện trên đầu ngón tay. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đây đương nhiên chính là kết quả sau khi dung hợp Cốt Linh Lãnh Hỏa. Giờ đây bốn loại Dị Hỏa đã hoàn toàn dung hợp, bất luận là màu sắc hay lực lượng đều thay đổi, trở nên cường đại hơn. Loại Dị Hỏa mới này gây cho người ta một cảm giác cực kỳ quỷ dị, dưới nhiệt độ nóng rực kia ẩn chứa một cực hàn chi lực. Có thể tưởng tượng, sau này khi đối chiến với người khác, loại kình khí quỷ dị này xâm nhập vào cơ thể họ, sẽ gây ra thương tổn lớn đến thế nào.
Ngọn lửa xuất hiện, sắc mặt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng hẳn lên, chỉ nháy mắt sau, hai ngón tay nhanh như chớp điểm lên lưng ngọc của Vân Vận.
"Xuy!"
Tuy nói Tiêu Viêm vẫn chưa đề cao nhiệt độ của ngọn lửa, nhưng sức nóng ẩn chứa trong nó vẫn đốt cháy phần áo ở lưng Vân Vận, lộ ra những đường cong trơn bóng như ngọc, cực kỳ quyến rũ.
"A…"
Cảm giác mát lạnh phía sau lưng cũng làm cho Vân Vận kinh hô một tiếng, hai má đỏ bừng lên trong nháy mắt. Nhưng tiếng quát ngưng trọng bên tai làm cho nàng không thể không thu liễm dao động trong lòng.
"Ngưng thần! Tự bảo vệ kinh mạch của mình, ta muốn phá phong ấn!"
Đối với tiếng quát cực kỳ ngưng trọng này của Tiêu Viêm, Vân Vận cắn chặt môi, mạnh mẽ áp chế sự dao động trong lòng, nhanh chóng ngưng thần.
Ngón tay thiêu đốt hỏa diễm của Tiêu Viêm điểm trên lưng Vân Vận, làm tấm lưng trắng bóc như ngọc của nàng hiện lên một vết nhỏ màu hồng tím. Từng luồng hỏa diễm nóng rực không ngừng tiến vào cơ thể Vân Vận.
Đột nhiên bị Dị Hỏa quy mô lớn như vậy xâm nhập vào thân thể, cảm giác nóng rực kia trào ra, làm Vân Vận vội vàng vận chuyển đấu khí bao bọc lấy kinh mạch của mình, lúc này mới thoáng dịu đi một chút.
Dưới sự khống chế của Tiêu Viêm, Dị Hỏa lặng lẽ xuyên qua các kinh mạch, cuối cùng đến gần nơi đấu khí được phong ấn trong cơ thể Vân Vận. Tiêu Viêm quát khẽ một tiếng, Dị Hỏa hung hăng công kích vào bề mặt của phong ấn.
"Oanh!"
Thân thể Vân Vận khẽ run lên, đấu khí trong cơ thể kịch liệt chấn động. Từng cơn đau nhức không ngừng truyền ra từ trong cơ thể.
Sắc mặt Tiêu Viêm càng lúc càng ngưng trọng, độ vững chắc của phong ấn nằm ngoài dự đoán của hắn, lấy thực lực hiện giờ thì không thể phá hủy nó. Mà dù phá được đi chăng nữa, đấu khí trong đó sẽ trào ra, sợ rằng lúc đó Vân Vận sẽ tan xương nát thịt. Đương nhiên, mục đích của hắn cũng không phải như vậy, hắn chỉ muốn tạo một khe nứt trên phong ấn mà thôi. Lấy thực lực hiện giờ của hắn, lại thêm Dị Hỏa tương trợ, làm điều này cũng không khó.
"Oanh oanh oanh!"
Hỏa diễm không ngừng tràn vào thân thể Vân Vận, sau đó hung hăng va chạm với phong ấn vững chắc kia. Từng tiếng động trầm thấp không ngừng vang lên từ trong cơ thể Vân Vận. Cảm giác đau đớn cũng càng lúc càng kịch liệt, nhưng nàng cũng biết đây đang là giai đoạn quan trọng, cố gắng cắn chặt môi, không để một chút thanh âm nào lọt ra ngoài.
"Ta không tin, ngay cả một khe nứt cũng không tạo nổi."
Oanh kích một lúc lâu vẫn không có kết quả, Tiêu Viêm hơi nhíu mày lại. Hắn cảm giác được phong ấn đã bắt đầu dao động, lập tức cắn chặt răng, đưa một luồng hỏa diễm cực kỳ hùng hậu vào cơ thể Vân Vận, hung hăng va vào vùng đó.
"Bành!"
Lần va chạm này mạnh hơn những lần trước rất nhiều, kình khí cường hãn trào ra từ nơi va chạm.
"Phốc!"
Khuôn mặt Vân Vận trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi. Kình khí kia quá mạnh, nếu không phải lúc đầu đã sử dụng đấu khí để bảo vệ kinh mạch, chỉ sợ tất cả kinh mạch của nàng đã bị vỡ nát.
Tuy phun một ngụm máu ra, nhưng khí tức của Vân Vận lại không hề suy yếu đi. Ngược lại, một luồng khí thế cực kỳ cường hãn bùng phát ra từ cơ thể nàng. Dao động mạnh đến mức ngay cả hai ngón tay của Tiêu Viêm đang tiếp xúc trên lưng Vân Vận cũng bị chấn bay.
"Đấu khí thật cường hãn…"
Ngón tay bị chấn văng ra, trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trên giường, hai tròng mắt khép hờ của Vân Vận đột nhiên mở ra. Đấu khí hùng hồn như thực chất bùng nổ. Bàn ghế cách đó không xa kêu lên "răng rắc" một tiếng rồi nổ tung thành bột phấn.
"Phong ấn nứt ra rồi sao..."
Nhìn một màn này, trên mặt Vân Vận cũng xuất hiện vẻ mừng rỡ. Nàng ngẩng mạnh đầu lên, nhìn về phía Tiêu Viêm, kết quả thấy được lại là hắn đang dùng một ánh mắt nghiêm túc kèm theo chút cổ quái nhìn nàng.
Thấy được ánh mắt này của Tiêu Viêm, Vân Vận cũng ngẩn ra. Hơi cúi đầu nhìn xuống, hai má liền đỏ bừng lên như bị thiêu cháy. Bởi vì quá trình dữ dội lúc nãy, quần áo trên thân thể nàng đều đã nổ tung.
Nhất thời, trong phòng, ngọc thể trắng nõn, cảnh xuân động lòng người.