Sau khi quát lui Cổ Khiêm trưởng lão kia, Huân Nhi lần nữa đảo mắt một vòng khắp sơn mạch, cuối cùng dừng lại ở một đỉnh núi cao. Từ nơi này, nàng cảm giác được một tia sát ý rất nhạt nhưng lạnh như băng mà lại vô cùng quen thuộc.
"Cổ Yêu, nếu ngươi dám làm xằng làm bậy, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Ngọc thủ nhỏ nhắn khẽ siết lại, trong đôi mắt đẹp của Huân Nhi thoáng hiện vẻ trách cứ.
"Đi thôi, Tiêu Viêm ca ca!" Chậm rãi nén xuống áp lực trong lòng, Huân Nhi nhìn sang Tiêu Viêm thì chợt phát hiện ánh mắt hắn cũng đang tập trung ở địa phương nàng vừa dừng lại.
"Người này rất mạnh!" Tiêu Viêm nhẹ giọng nói. Bằng linh hồn lực xuất chúng, hắn cảm nhận được một luồng khí tức nhàn nhạt vô cùng nguy hiểm theo đỉnh sơn phong bùng phát ngập tràn. Hơn nữa, luồng khí tức này rõ ràng là nhắm vào hắn mà đến.
"Muốn chân chính bài trừ những địch ý của Cổ tộc thì thủ đoạn bình thường không có chút tác dụng nào!"
Sắc mặt Tiêu Viêm vẫn thản nhiên. Tuy nói ở Cổ Thánh thành hắn đã đánh bại những cường giả trẻ tuổi như Linh Tuyền và Lâm Hủ nhưng bản thân hiểu được chỉ những chuyện này xa xa vẫn chưa đủ. Trong mắt những lão gia hỏa của cổ tộc ấy, có đánh thắng đám người Lâm Hủ cũng vẫn chưa đủ tư cách cho bọn họ để mắt đến. Bởi vậy, hiện giờ Tiêu Viêm cần có đối thủ là một cường giả chân chính có danh vọng đứng đầu lớp trẻ Cổ tộc. Thêm nữa, khi giao phong hắn buộc phải thắng, nếu không mấy lão gia hỏa lẫn tộc nhân vốn vẫn bảo trì trung lập cũng có thể ngã theo xu hướng phản đối hắn một cách kịch liệt.
Vì thế, hắn không thể bại!
Về phần đối thủ hắn đang cầu thì cỡ đám người Lâm Hủ rõ ràng còn chưa đủ tư cách. Cổ Chân có danh vọng không thấp ở Hắc Yên quân nhưng vẫn chưa đạt tới cấp độ đứng đầu các thanh niên trẻ tuổi. Mà muốn thỏa mãn loại yêu cầu này thì phóng mắt nhìn toàn Cổ tộc e rẳng chỉ có bốn người, chính là Tứ đại đô thống Hắc Yên quân.
Khí tức nguy hiểm lúc trước thì Tiêu Viêm có thể khẳng định nó thuộc về một trong Tứ đại đô thống!
Huân Nhi khẽ gật đầu, dáng người mềm mại dùng tư thái tao nhã động lòng người tựa hồ điệp xuyên hoa đang bay múa khẽ lướt đi. Mặt khác, đoàn người Tiêu Viêm dưới vô vàn ánh mắt đóng đinh lên người cũng theo sát phía sau.
Ở ngọn núi xanh phương xa, nam tử tóc hai màu hắc – bạch đang đứng nhìn theo hướng đoàn người Tiêu Viêm khuất xa dần, trên mặt gã cũng chợt nhếch lên một nụ cười nhạt lạnh giá.
"Ha ha… không hổ là tộc nhân Tiêu tộc! Ánh mắt hắn phóng đến đây lúc trước hẳn là ngươi hiểu hắn có ý gì! Vậy mà hắn muốn khiêu chiến ngươi a!"
"Nghé con mới sinh mà cũng muốn khiêu chiến sao?" Cổ Yêu trừng mắt lên, thản nhiên nói: "Ngày mai chính là nghi thức trưởng thành! Dựa theo quy củ thì bản thân ta cũng ccó thể tìm kiếm đối thủ của mình. Nhìn đảm lượng của hắn như vậy, ta cũng cho hắn một cơ hội! Còn về phần Huân Nhi, ta sẽ giải thích cách làm của mình sau!"
Thanh âm chậm rãi buông xuống, thân hình Cổ Yêu cũng từ từ trở nên hư ảo. Một lúc sau mới hoàn toàn biến mất vô tung.
"Ha ha… thật thú vị a! Lớp trẻ Cổ tộc và Tiêu tộc đã bao năm chưa từng giao thủ? Ta dám cá và cũng trông đợi rằng Tiêu Viêm này có thể mang đến cho ta một ít kinh hỉ!"
Nam tử ngân bào cười dài rồi tự nhủ, thân ảnh hắn cũng trở nên dần mơ hồ rồi biến mất. Một lúc sau, ở ngọn thanh phong này chỉ còn tiếng cười dài của hắn quanh quẩn như không tiêu tán.
Theo Huân Nhi hướng dẫn, đoàn người cũng chưa đến nơi tiếp đãi chuyên môn của Cổ tộc mà lại đi đến rồi dừng lại trước một gian lầu trúc sâu trong sơn mạch. Nơi đó, có một bóng người thương lão đang cười dài nhìn xuống đám người Tiêu Viêm.
"Lăng lão?"
Nhìn thân ảnh quen thuộc đứng trước gian lầu trúc, Tiêu Viêm chợt ngẩn ra rồi mỉm cười chắp tay hành lễ.
"Khà khà.. không đến mười năm thời gian mà Tiêu Viêm thiếu gia đã đạt đến cảnh giới này, thật làm cho lão phu xấu hổ a!" Lăng Ảnh cười dài, nói. Nhớ năm đó, khi lão phụng mệnh bảo hộ Tiêu Viêm thì hắn vẫn còn là một hài tử không hiểu việc chỉ chăm chăm vào mục tiêu rửa sạch món nhục bị từ hôn. Nhưng hiện giờ, tiểu hài tử non nớt ấy lại đã trở thành một cường giả nổi tiếng khắp Trung Châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đi thôi, đi vào trước! Nơi đây chính là địa phương ta tĩnh tu nên rất ít người đến! Mà muội nghĩ chỗ khác hẳn là Tiêu Viêm ca ca cũng không thích đâu!" Huân Nhi mỉm cười, nói.
Tiêu Viêm gật gật đầu. Hoàn cảnh nơi này u tĩnh rất hợp với tâm tư của hắn. Trải qua những ngày gần đây với những chuyện xảy ra liên tục như thế, thì hẳn hắn đã trở thành đề tài nóng bỏng trong Cổ tộc rồi. Sở dĩ, hắn muốn ở đây một phần cũng vì không muốn người Cổ tộc tranh nhau vây xem như xem xiếc khỉ.
Đoàn người theo Huân Nhi tiến vào nhà trúc, sau đó phân ngôi thứ ngồi trong phòng khách. Mà Tiêu Viêm cũng nhân cơ hội này giới thiệu song phương một lượt. Khi Huân Nhi và Lăng Ảnh nghe được Thanh Lân diện mạo xuất trần lại có Bích Xà – Tam Hoa Đồng thì nét mặt cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên, cả hai đều đã nghe qua danh tiếng của loại kỳ đồng này.
"Tiêu Viêm thiếu gia, thời gian cậu đến Cổ tộc còn sớm hơn lão phu dự doán xa!" Lăng Ảnh khẽ thở dài. Vốn lão tưởng tối thiểu phải mất hai mươi năm thì Tiêu Viêm mới có cơ hội vào Cổ tộc, nhưng không ngờ chỉ ước chừng mười năm hắn đã đạt được rồi.
"Chẳng qua, lấy thực lực hiện tại của thiếu gia xác thật đã đủ tư cách đến Cổ tộc. Cậu đến đây mà nói thì áp lực của tiểu thư có thể buông lỏng một ít. Từ năm đó, lúc trong tộc đề nghị mang tất cả mọi người Tiêu gia ngươi về Cổ giới… Về mục đích việc này nói như vậy hẳn cậu cũng đã biết ít nhiều! Nhưng cũng may là có tiểu thư và một số vị trưởng lão khác phản đối nên lúc đó mới bỏ qua ý niệm của những gia hỏa kia!"
"Nhưng đây cũng chỉ là tính toán nhất thời, bởi vì loại đề nghị kiểu này hầu như năm nào cũng có người nhắc đến. Bởi vì cố gắng tranh thủ cho cậu thêm nhiều thời gian nên tiểu thư cũng liền bế quan trong một thời gian rất dài. Cổ tộc coi trọng huyết mạch! Tộc nhân có huyết mạch lực càng thuần khiết và dày đặc thì trọng lượng của câu nói càng lớn. Mấy năm nay tiểu thư không ngừng bế quan khổ tu vì chỉ muốn lời nói của nàng thêm phần trọng yếu, chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn mấy cái nghị quyết xuất thủ với Tiêu gia trong tộc. Quá trình này tuy khó khăn nhưng may mà cuối cùng tiểu thư cũng thành công. Hiện giờ địa vị của nàng trong Cổ tộc, dù một số trưởng lão khi gặp mặt cũng phải hành lễ. Những nghị quyết về Tiêu gia kia cho đến bây giờ cũng bị nàng áp chế…"
Nói đến đây, Lăng Ảnh thở dài một tiếng, nói: "Lão phu biết chỉ trong mười năm ngắn ngủi mà Tiêu Viêm thiếu gia có thể đạt đến trình độ hiện tại thì tất nhiên khổ lao không ít, nhưng tiểu thư cũng phả trả giá không nhỏ!"
"Lăng lão!" Huân Nhi khẽ gọi một tiếng, sau đó xoay lại lắc đầu với Lăng Ảnh ra ý bảo người sau không nên nói nữa.
Thấy thế, Lăng Ảnh cũng cười cười, nói: "Ta, lão già này cuối cùng cũng không thể quản được cái miệng mình!"
Tiêu Viêm mỉm cười, đôi ngươi đen nhánh nhìn dung nhan tinh nhã nghiêng nước nghiêng thành, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng cầm lấy ngọc thủ Huân Nhi rồi nhẹ giọng nói: "Mấy năm nay vất vả cho muội! Về sau, những sự tình này cứ để ta gánh vác, những áp lực trong tộc của tiểu ny tử ngươi cứ để ta giải quyết!"
Cảm thụ được sức nóng trên ngọc thủ truyền vào, gương mặt Huân Nhi cũng thoáng hiện lên ánh phớt hồng nhưng trong lòng thoáng chút vui sướng. Mặc kệ nàng trước mặt tộc nhân biểu hiện cường thế ra sao nhưng dù sao nàng vẫn là một thiếu nữ nên trong lòng cũng có một nơi yếu mềm. Nhiều năm cố gắng kiên trì như vậy, có được những lời này thì đã thỏa mãn tất cả những gì mình mong muốn rồi. Vốn nàng có huyết mạch lẫn thiên phú rất cao không ai sánh được nhưng đối với cảm tình lại vô cùng chấp nhất, thậm chí rất quật cường.
Tình cảm thời thơ ấu vẫn còn vùi sâu trong trí nhớ, ủ trong năm tháng trôi qua đã trở thành men rượu say nồng rồi trở nên thanh thuần, làm người mãi chìm đắm trong giấc mộng vu sơn không ngớt.
"Tiêu Viêm ca ca, ngày mai chính là lúc Lễ thành nhân của Cổ tộc bắt đầu! Lễ thành nhân vốn không có quan hệ gì đến khách nhân được mời nhưng bởi vì huynh là người Tiêu tộc và lẫn nguyên nhân do muội nên Lễ thành nhân lần này hẳn sẽ có bóng dáng của huynh!" Huân Nhi cau mày lại rồi nói: "Dựa theo quy củ, phàm là tộc nhân tham gia Lễ thành nhân thì có thể tùy ý chọn một người để luận bàn tỷ thí. Cơ hội quang minh chính đại như vậy chỉ e rằng rất ít người có thể bỏ qua!"
"Đương nhiên, lấy thực lực của Tiêu Viêm ca ca hiện giờ dù có nhìn khắp khắp lớp trẻ của Cổ tộc thì người có thể thắng huynh không nhiều lắm! Nhưng có bốn người lại không ở trong số này…"
"Tứ đại Đô thống?" Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.
"Vâng… thực lực bốn người này đều vào khoảng Bát tinh Đấu Tôn hoặc đã ngoài và lại được xưng là những người đã tiếp cận vô hạn lẫn có khả năng trở thành tồn tại Hắc Yên Vương nhất!" Nét mặt Huân Nhi có phần nghiêm nghị rồi nói tiếp: "Mà trong bốn người này, có khả năng lớn nhất sẽ xuất thủ với huynh chính là người được xưng Tu La đô thống – Cổ Yêu!"
"Tu La đô thống – Cổ Yêu?" Tiêu Viêm chậm rãi lặp lại cái tên này lần nữa, chợt nói: "Người vừa rồi hẳn là hắn?"
"Vâng!" Huân Nhi gật đầu, trong lòng cũng có vài phần kinh ngạc. Không ngờ Tiêu Viêm quả nhiên đã nhận ra khí tức của Cổ Yêu.
"Cổ Yêu có thiên phú phi phàm và có được huyết mạch Đấu Đế. Tuyệt đại đa số người trong tộc đa số đầu hi vọng ta và hắn có thể kết hợp. Mà nửa năm trước hắn cũng tự chủ động đề cập vấn đề này với Trưởng lão viện nhưng lại bị ta cự tuyệt, mà lý do liền là Tiêu Viêm ca ca!" Huân Nhi cười khổ rồi nói tiếp: "Theo tính tình của hắn, tất nhiên sẽ ra tay một cách đường hoàng! Hắn rất rõ ràng, nếu đánh bại huynh thì những người bảo trì trung lập trong tộc cũng sẽ nghiêng về khuynh hướng của hắn!"
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chén trà trong tay chợn gợn sóng. Mà hắn đồng dạng cũng rất rõ ràng, chuyện này đối với hắn cũng là một loại kỳ ngộ. Hắn thất bại, tất nhiên Cổ tộc sẽ không còn ai coi trọng mình. Mà tương tự, nếu Cổ Yêu thất bại thì hôn sự giữa Tiêu Viêm hắn và Huân Nhi sẽ không bị mấy tên trưởng lão cổ hủ tiếp tục tìm cớ gây khó dễ.
Cho nên, lần giao thủ với Cổ Yêu này chính là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục!