Lúc Tiêu Viêm còn ngây người nhìn về phía gốc cổ thụ khổng lồ thần bí kia thì mấy người Huân Nhi cũng phát hiện ra. Những tiếng kinh hô không ngừng truyền ra từ miệng họ. Cho dù là người của chủng tộc viễn cổ như họ thì cũng mới nhìn thấy thứ chỉ có trong truyền thuyết này từ sách cổ mà thôi.
"Thật lớn…"
Tiểu Y Tiên thì thầm nói nhỏ. Mặc dù bọn họ còn cách Bồ Đề cổ thụ rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được nó lớn đến mức nào. Những tán cây khổng lò tỏa ra bốn hướng kéo theo bóng râm tràn ngập cả đất trời. Giống như một viễn cổ thánh vật đứng sừng sững trong thiên địa thách thức sự tàn khốc của thời gian, mang theo dáng vẻ tang thương cùng thần dị vô cùng.
"Chỉ sợ đám người Hồn tộc đã đến đó rồi, chúng ta mau đi thôi. "
Tiêu Viêm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình. Bàn tay vung lên, nhằm hướng cổ thụ mà lao đến. Đám người Huân Nhi phía sau cũng bất chấp việc nghỉ ngơi hồi phục đấu khí, vội vàng thi triển thân hình bắt kịp.
Đám người Tiêu Viêm vừa đi khỏi thì ở trong thú triều lại truyền ra những tiếng gầm rống tức giận. Một đám người nữa cũng chật vật thoát ra khỏi thú triều.
"Đó là Bồ Đề cổ thụ?"
Vừa rơi xuống đất, thân hình còn chưa ổn định thì những người này đã nhanh chóng phát giác được sự tồn tại của gốc cổ thụ. Trong mắt vài người đã xuất hiện tia máu. Lại nhìn thấy đám người Tiêu Viêm đang lao về phía đó thì bọn họ càng không thể kìm nén được nữa. Mặc dù bình tĩnh như Cửu Phượng cũng bất chấp đấu khí tiêu hao, trầm giọng nói: "Đuổi kịp bọn chúng."
"Rõ!"
Nghe vậy, đám cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc đều cắn răng gật đầu, vội vàng đuổi theo nhóm người Tiêu Viêm.
"Vù, vù!"
Nghe được những âm thanh xé gió truyền đến từ phía sau, trong lòng Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, tốc độ không hề giảm đi. Ngẩng đầu nhìn về phía Bồ Đề cổ thụ khổng lồ, ở đó như ẩn hiện một luồng uy áp nhàn nhạt khiến trong lòng hắn cũng xuất hiện một chút kính sợ. Đối với thần vật tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng này, bất luận kẻ nào cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Tốc độ của nhóm người Tiêu Viêm rất nhanh, mấy ngàn trượng chẳng mấy chốc đã đến. Khi đám người Tiêu Viêm đến gần Bồ Đề cổ thụ thì một đám nhân ảnh cũng xuất hiện trong tầm mắt.
"Hồn Ngọc?"
Thấy đám người phía trước, Tiêu Viêm cũng hơi sửng sốt. Tại sao bọn người kia đã đến trước mà vẫn ở chỗ này chờ bọn họ?
"Mọi người cẩn thận…"
Tiêu Viêm thấp giọng nói, tốc độ cũng từ từ chậm lại. Sau đó, thân ảnh dừng ở một chỗ cách không xa đám người Hồn Ngọc. Tiêu Viêm đảo mắt nhìn xung quanh rồi không kìm được lại nhìn về Bồ Đề cổ thụ.
Đứng gần quan sát Bồ Đề cổ thụ, quang cảnh này gây cho người ta một cảm giác vô cùng rung động. Một gốc cây khổng lồ, thân cây to lớn mấy ngàn trượng rất giống như cột chống trời. Trên thân Bồ Đề dầy đặc khí tức cổ xưa, những tán cây cực kỳ khổng lồ mang theo bóng râm bao phủ cả một vùng bình nguyên rộng lớn. Từng luồng thanh khí(*) cực kỳ nồng đậm trào ra từ bên trong Bồ Đề cổ thụ. Những thanh khí này tràn ngập trên bầu trời, đôi lúc lại biến ảo thành những cảnh tượng vô cùng thần kỳ.
Trên bầu trời, từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống thân cây. Trong lúc mơ hồ, từng luồng sinh mệnh lực cường đại tràn ngập ra xung quanh làm cho mấy người Tiêu Viêm vô cùng rung động.
Đứng trước quang cảnh thần bí bậc này nhưng trong lòng Tiêu Viêm lại cảm thấy có chút bất an.
Loại bất an này đến từ linh hồn càng lúc càng cường đại của hắn. Cho dù bất cứ nguy hiểm gì thì Tiêu Viêm đều có thể mơ hồ phát hiện. Chẳng qua cảm giác bất an lúc này lại rất mờ mịt, nếu không cảm ứng cẩn thận thì cũng không thể phát hiện ra.
"Bồ Đề cổ thụ đủ để nằm trong ba loại thiên tài địa bảo đứng đầu trên đại lục Đấu Khí. Nếu nói nó không có bất kì nguy hiểm nào thì chỉ sợ sẽ là chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Thêm nữa, nếu như gốc cây cổ thụ này thật sự tồn tại vô số năm tháng thì nó cũng đã sớm có được linh trí rồi…" Trên mặt Tiêu Viêm lộ vẻ trầm tư. Nếu như Bồ Đề cổ thụ này đã có thể sinh ra linh trí hơn nữa tu luyện đấu khí thì chắc chắn một sinh vật kinh khủng sẽ xuất hiện trên đại lục. Như vậy bọn họ và tất cả những người tới đây chỉ sợ còn chưa đủ làm thức ăn cho nó.
"Vụt!"
Lúc đám người Tiêu Viêm còn đang trầm ngâm thì nhiều tiếng xé gió chợt truyền đến. Cuối cùng đám cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc cùng những cường giả khác cũng đã đuổi tới. Đám người này nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Viêm và Hồn Ngọc một chút rồi mới đáp xuống đất.
"Các vị, đã vất vả đến được nơi nàu, tại sao lại còn ngừng lại?" Cửu Phượng chậm rãi tiến lên, cười nhạt nói.
Tiêu Viêm liếc nhìn Cửu Phượng, cũng không đáp lời. Hồn Ngọc phía trước lại xoay người lại, hai hàng lông mày đang nhíu lại cũng giãn ra, cười nói: "Ha ha, cuối cùng chư vị đã đến rồi. Nếu mọi người cùng có mục tiêu là Bồ Đề cổ thụ thì tất nhiên là phải cùng tiến vào rồi."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười nhẹ. Đã có thể đến được nơi đây thì những người này đều không phải hạng tầm thường. Cũng chẳng ai để tâm đến mấy lời đường mật của Hồn Ngọc.
Người nầy mặt ngoài có vẻ hiền hòa, quân tử nhưng bên trong lại là cực kỳ âm độc. Những người tin tưởng hắn, tất cả đều nằm lại trong bụng hung thú cả rồi.
Đối với biểu hiện của mọi người, Hồn Ngọc cũng không để ý đến, khuôn mặt vẫn lộ vẻ có tươi cười như trước. Ngón tay chợt chỉ về phía Bồ Đề cổ thụ, nói: "Đây chính là mục tiêu của chúng ta. Tuy chúng ta đã vượt qua được thú triều nhưng đây mới chính là khó khăn lớn nhất."
"Hả?" nghe được những lời này, trong lòng mọi người cũng khẽ động, ánh mắt dừng trên người Hồn Ngọc.
"Trong Hồn Tộc chúng ta có một quyển cổ thư ghi chép lại rằng năm đó một vị tổ tiên của tộc chúng ta cũng đã đến được đây, cũng từng thấy Bồ Đề cổ thụ này. Nhưng đến khi những người trong tộc ta nhận được truyền tin, vội vội vàng vàng đến cứu viện thì hắn cùng với Bồ Đề cổ thụ đều đã biến mất." Hồn Ngọc mỉm cười nói: "Mặc dù ta không biết rốt cuộc vị tổ tiên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng gần như có thể khẳng định hắn đã vẫn lạc rồi. Mà chỉ sợ là vẫn lạc trong tay Bồ Đề cổ thụ này…"
"Mặt khác, thực lực của vị tổ tiên đó của ta đã đạt đến cảnh giới Bán Thánh..."
"Bán Thánh?"
Sắc mặt đám người Tiêu Viêm đều trở nên khó coi. Ngay cả cường giả bậc này cũng bị Bồ Đề cổ thụ làm cho biến mất một cách khó hiểu như vậy?
"Nếu nói đến thứ nguy hiểm nhất thì chính là nó!" Hồn Ngọc chậm rãi nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Thì ra ngươi chờ ở chỗ này là vì không dám xông vào một mình?" Cổ Thanh Dương âm trầm liếc nhìn Hồn Ngọc.
Hồn Ngọc cười cười, cũng không phủ nhận điều đó. Thân hình chợt lóe, đi chầm chậm về phía Bồ Đề cổ thụ.
"Nếu như mọi người đã đến đông đủ. Như vậy có thể đi xem thử xem Bồ Đề cổ thụ này đến tột cùng quỷ dị đến bực nào."
Về phần những người khác, nếu đã đến đây thì dĩ nhiên là vì không cưỡng lại sự hấp dẫn của Bồ Đề cổ thụ, nên Hồn Ngọc cũng không cần quá lo lắng bọn họ sẽ bỏ cuộc.
"Cẩn thận một chút…"
Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn lướt qua Hồn Ngọc và Bồ Đề cổ thụ phía trước, nhẹ giọng nói một câu, sau đó cũng tiến tới. Mặc kệ những lời này của Hồn Ngọc là thật hay giả, bọn họ đã đến tận đây rồi, không đời nào bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy.
Tất cả mọi người đều nhẹ gật đầu, sau đó cùng đi theo sau Tiêu Viêm, đấu khí trong cơ thể âm thầm vận chuyển.
Phía sau mấy người Tiêu Viêm, Cửu Phượng cùng đám người khác chần chờ một chút sau đó cũng tiến lên. Ý nghĩ của bọn hắn cũng giống như Tiêu Viêm. Vất vả như vậy mới đến được đây, nếu như bây giờ buông bỏ thì quả thật rất không cam lòng.
Trên thảo nguyên, ba đội nhân mã đều cách nhau một khoảng không xa. Chậm rãi đi về phía cây cổ thụ che trời kia.
"Tiêu Viêm thiếu gia, Bồ Đề cổ thụ này có chút gì đó không đúng. Những linh khí này thoạt nhìn thì sinh cơ bừng bừng nhưng bên trong lại ẩn dấu một chút khí nâu âm hàn. Mà lớp khí nâu này lại mang theo rất nhiều cảm xúc trái chiều của nhân loại." Khi đến gần cổ thụ, khuôn mặt Thanh lân chợt trở nên ngưng trọng nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời dừng lại, hai mắt hơi híp, hắn đương nhiên không thể cảm ứng được những thứ này, nhưng Thanh Lân lại có Bích Xà Tam Hoa Đồng, tự nhiên nhãn lực sẽ có một chút quỷ dị. Bởi vậy, đối với lời nói của nàng, hắn cũng không hề nghi ngờ. Với lại, càng đến gần Bồ Đề cổ thụ thì cái cảm giác bất an khi nãy càng trở nên rõ ràng hơn.
Khi trong lòng Tiêu Viêm đề cao cảnh giác thì đám người Hồn Ngọc phía trước lại đột ngột dừng lại. Nơi này cách Bồ Đề cổ thụ đã tương đối gần, ở bên dưới bóng râm của cổ thụ, đám người Tiêu Viêm cảm nhận được khí tức cực kì âm lãnh, giống như có thứ gì đó đang chậm rãi giam cầm bọn họ lại.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chăm chú vào Bồ Đề cổ thụ khổng lồ. Ở phía sau thân cây chừng trăm trượng, có một chùm hào quang vô cùng rực rỡ, mà chùm hào quang này giống như chùm năng lượng khổng lồ có hình trái tim. Trong lúc mơ hồ, nó còn phát ra những tiếng đập mạnh mẽ.
"Bồ Đề Tâm!"
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào vầng hào quang thật lớn trên thân cây, tâm tình trở nên kích động mạnh mẽ.
Ba chữ "Bồ Đề Tâm" vừa truyền ra thì trên tán cây rậm rạp của Bồ Đề cổ thụ vang lên những tiếng sột xoạt. Sau đó một chùm sáng chợt rơi xuống từ tán cây rậm rạp. Khi chùm sáng tiếp xúc với mặt đất thì năm đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra, trên mặt mang vẻ vô cảm bước chầm chậm về phía trước.
Mà nương theo xuất hiện của năm đạo nhân ảnh này thì cả mảnh không gian nhất thời trở nên rung động kịch liệt. Từng luồng uy áp đáng sợ tràn ra bên ngoài.
Cảm nhận được uy áp bậc này, sắc mặt những người ở đây trở nên cực kì khó coi. Bởi vì họ nhận ra rằng, cả năm người này đều là cường giả Bán Thánh.