Hai năm, cũng không phải một khoảng thời gian ngắn, nhưng không ai ngờ rằng lần bế quan này của Tiêu Viêm lại lâu đến như vậy...
Dựa theo dự đoán của mấy người Dược Lão, Tiêu Viêm có Bồ Đề Tâm và Bồ Đề Đan tương trợ, đột phá đến Bán Thánh cũng không phải chuyện gì quá khó. Nói vậy nhưng lời đồn luyện hóa Bồ Đề Tâm là có thể lập địa thành thánh đích xác có chút khuếch đại. Dù sao đi nữa, bất cứ nguồn năng lượng tinh thuần khổng lồ nào cũng phải cho người ta thời gian để hấp thu.
Thế nhưng nếu nhìn điều này theo một khía cạnh khác thì nó đã chứng minh được điểm mạnh của Bồ Đề Tâm, mặc dù cũng không phải cái gọi là lập địa thành thánh. Vốn dĩ Tiêu Viêm đã đạt tới cảnh giới Cửu chuyển đỉnh phong, cùng lắm cũng chỉ cần không đến một năm là có thể thuận lợi phá quan mà ra.
Nhưng sự thật lại không giống như mọi người dự liệu. Trong lúc chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi qua, xuân đi thu đến, trước cửa đá nơi Tiêu Viêm bế quan đều đã bị cỏ dại xanh um bao phủ, trên cửa đá cũng giăng đầy dây leo.
Trong một năm qua, nơi này đã trở thành cấm địa của Tinh Vẫn Các. Bình thường, ngoài một số người ra, thậm chí ngay cả một số khách khanh trưởng lão cũng bị cấm không được vào.
Một năm qua đi, mọi người cũng đành phải kiềm chế sự nôn nóng ở trong lòng lại, dù sao loại chuyện này dù có lo lắng cũng chỉ là vô ích. Dù vậy, ít nhất Dược Lão vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức như có như không sâu trong vách núi dày vài trăm trượng kia. Tuy khí tức này yếu ớt nhưng lại không hề suy yếu, lại giống như đang tiến vào một loại trạng thái lột xác. Điều này khiến cho mọi người yên tâm hơn rất nhiều…
Vẫn có thể cảm nhận được khí tức của Tiêu Viêm, không nghi ngờ là làm cho mọi người bớt lo lắng đi rất nhiều. Mà thời điểm này lại không thể đi quấy nhiễu hắn, bởi vậy mọi người chỉ có thể làm một chuyện khiến người ta bất đắc dĩ nhất, đó chính là im lặng chờ đợi.
…
Mà trong thời gian Tiêu Viêm bế quan, Trung Châu cũng coi như có chút thay đổi. Sự trả đũa của Hồn Điện không đến sớm như dự kiến, bởi vậy Tinh Vẫn Các cũng nắm chắc thời gian mà phát triển càng thêm lớn mạnh dưới sự điều khiển của Dược lão và Phong tôn giả.
Có không ít cường giả đều mộ danh mà đến, đặc biệt là khi bên trong Tinh Vẫn Các truyền ra tin tức Dược lão có thể luyện chế Bồ Đề đan thì ngay cả một số cường giả Đấu Tôn đỉnh phong cũng không nhịn nổi hấp dẫn mà trở thành trưởng lão khách khanh của Tinh Vẫn Các.
Đối với bọn họ, sức hấp dẫn của Bồ Đề Đan quả thật là quá lớn, đủ để làm cho bọn họ bán ra một chút thời gian tự do
Dương nhiên, đối với những người mộ danh mà đến này, đương nhiên Dược Lão sẽ không vừa thấy mặt đã thưởng Bồ Đề Đan cho họ, mà những cường giả đó cũng hiểu được rằng thế giới này không có chuyện ngon ăn như vậy, thế nên ngày thường cũng tìm hết các biện pháp cống hiến cho Tinh Vẫn Các để lấy được sự tin tưởng của Dược Lão. Bọn họ đều chờ mong có được một viên Bồ Đề đan, đột phá đến cảnh giới mà họ tha thiết mơ ước
Mà dưới loại tuần hoàn này, thực lực Tinh Vẫn Các đột nhiên tăng mạnh cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí còn mơ hồ trở thành một thế lực ngang tầm với những tông phái mạnh mẽ truyền thừa lâu đời bậc nhất Trung Châu như Thiên Minh tông.
Nhưng đối với thực lực và danh vọng tăng vọt của Tinh Vẫn các, Thiên Minh tông đã bắt đầu có chút đứng ngồi không yên, chúng vốn có ân oán không nhỏ với Tinh Vẫn các và Tiêu Viêm. Lúc đầu, khi phạm vi thế lực của Tinh Vẫn các không lớn, hai bên cũng chẳng có bao nhiêu xung đột. Nhưng khi Tinh Vẫn các càng lúc càng mở rộng thì phạm vi thế lực đã dần tương giao với Thiên Minh tông. Cứ như vậy, việc bùng phát xung đột chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Một bên là thế lực lâu đời, một vị thì là thế lực mới nổi, hai bên xung đột cũng tương đối kịch liệt.
Trải qua một thời gian giao phong, hai bên có thắng có thua, bên này cũng không thể làm gì được bên kia. Dù vậy, cục diện này cũng chẳng kéo dài bao lâu liền bị phá vỡ, bởi vì Thiên Minh Tông tuyên bố kết thành lien minh với Băng Hà Cốc, Phong Lôi Các cùng với một số tông phái có chút danh tiếng khác, lấy tên là "Minh Hà minh". Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Loại kết minh này làm cho thanh thế của Thiên Minh tông tăng mạnh, nhiều cường giả hội tụ, đánh cho Tinh Vẫn Các một trận trở tay không kịp, phạm vi thế lực cũng rút nhỏ đi không ít. Nhưng đối với cục diện này, mấy người Dược lão cũng không hề bối rối. Tinh Vẫn Các phát triển quá nhanh, phạm vi thế lực mặc dù rộng lớn nhung dù sao cũng có chút phù phiếm không ổn. Lần đại chiến này cũng vừa lúc chỉnh đốn, một tên béo đầy ung nhọt trên người không phải thứ Dược lão muốn..
Bởi vậy, đối mặt với tình trạng phạm vi thế lực Tinh Vẫn Các co rút lại, mấy người Dược lão cũng không tổ chức đại phản công mà vẫn tiếp tục tránh lui. Mà nương theo sự tránh lui này, phòng tuyến cũng dần co lại, dẫn đến lực phòng thủ của các thành thị phía sau càng lúc càng mạnh. Lại thêm việc không ít trưởng lão khách khanh của Tinh Vẫn Các xây dựng không gian trùng động trong những thành thị đó, trực tiếp tạo thành một mạng lưới liên kết những thành thị đó với nhau..
Cứ như vậy, gặp nạn cũng có thể nhanh chóng trợ giúp tiếp ứng lẫn nhau, điều này làm cho phạm vi thế lực của Tinh Vẫn Các được củng cố vững chắc. Về phần Minh Hà minh, những đợt tiến công tiếp theo cũng không thu được hiệu quả rõ rệt nào mà còn tổn thất không nhỏ.
Cục diện giằng co này kéo dài mấy tháng, rốt cuộc Minh Hà minh cũng không thể không bỏ cuộc, từ từ rút về. Dù sao hiệu quả lập uy cũng đã đạt được, bọn họ cũng không muốn liều mạng huyết chiến với Tinh Vẫn các. Vì ai cũng hiểu được, nếu thực sự đánh thì hươu chết về tay ai cũng chưa biết được.
Mà sau khi cuộc đại chiến này hạ màn, thanh danh Tinh Vẫn Các lại càng thêm vang dội. Có thể lấy lực lượng bản thân chống lại được liên minh do những thế lực như Thiên Minh tông, Băng Hà cốc... tạo nên, loại việc này cũng tương đối hiếm thấy ở Trung Châu. Về phần Minh Hà minh thì lại tương đối buồn bực, tuy nói là cướp được chút địa bàn nhưng dường như cuối cùng lại giống tuyên truyền miễn phí cho Tinh Vẫn các một lần vậy.
Theo cuộc đại chiến này tạm thời lắng xuống, Trung Châu cũng bình lặng một khoảng thời gian. Nhưng loại bình lặng này chưa kéo dài bao lâu thì đã bị một tin tức không biết từ đâu truyền tới làm dậy sóng.
Nhân vật chính của tin tức này là một trong viễn cổ bát tộc: Linh tộc. Từ lúc Tiêu Viêm ra khỏi Thiên Mộ đã biết được tin tức không gian của Linh tộc đột ngột phong bế, nhưng khi đó tin tức này vẫn chỉ được truyền lưu bên trong các thế lực lớn. Vả lại, cũng không biết nguyên do vì sao mà tin tức cũng không lan truyền ra ngoài.
Nhưng trước đó không lâu lại có thêm cường giả phát hiện, không gian của Linh tộc lại mở ra lần nữa. Mà khi những cường giả đó tiến vào dò xét thì lại phát hiện Linh giới đã trống rỗng, không có một bóng người, thậm chí ngay cả tộc nhân bình thường của Linh tộc cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn không gian trống rỗng không có bất cứ một bóng người này, mấy cường giả kia đều sững người, chợt cảm thấy lạnh từ đầu đến chân. Chuyện này quả thật quá mức quỷ dị, nhân khẩu trong Linh giới ít nhất cũng có hơn trăm vạn, nhưng hiện giờ lại như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế gian vậy.
Khi việc này truyền đến tai những tộc còn lại, lập tức đưa đến một trận động đất khổng lồ. Bọn họ đều nhanh chóng phái cường giả đến Linh giới thăm dò. Nhưng bất kể bọn họ tìm kiếm thế nào đi chăng nữa thì cũng không phát hiện được nửa cái bóng của tộc nhân Linh tộc. Giống như cả Linh tộc đều đã biến mất trong khoảng thời gian phong bế kia vậy.
Linh tộc dù sao cũng là một trong viễn cổ bát tộc, tuy nói mấy năm nay dần có xu hướng suy tàn nhưng dù sao thì lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Linh tộc dù có suy tàn nhưng cũng có thể chen chân vào hàng ngũ siêu cấp thế lực ở Trung Châu. Nhìn khắp mảnh đất này, cũng chỉ có thế lực như Cổ tộc mới có thể thần không biết quỷ không hay xóa sạch một chủng tộc như vậy.
Đương nhiên, loại trừ khả năng bị đồ tộc ra thì vẫn có người đoán rằng có thể Linh tộc đã di chuyển đến một không gian tự sáng tạo ra khác. Nhưng việc đại di chuyển này rõ ràng không thể giấu được tất cả cường giả đỉnh phong tại Trung Châu. Ngay cả bọn họ đều không cảm thấy bất cứ động tĩnh gì thì sao Linh tộc có thể lặng lẽ đưa đi hơn trăm vạn người như vậy?
Mặc kệ thế nào, sự kiện Linh tộc biến mất đã nhấc lên một hồi sóng gió vô cùng lớn, thế lực khắp nơi đều đang suy đoán nguyên nhân gây ra.
Mà khi bên ngoài suy đoán lung tung thì trong các chủng tộc viễn cổ lại xuất hiện một sự phân cách khổng lồ. Các chủng tộc viễn cổ này cũng hiểu khá rõ về nhau, bọn họ cũng chẳng phải minh hữu gì, chỉ có thể nói khi địch khi bạn. Dù sao khi cường đại thì những chủng tộc này đều đã tấn công đối phương, bởi vậy nên tồn tại ân oán là điều tất yếu.
Ngoại nhân mù mờ về chuyện này nhưng bọn họ lại có suy đoán của riêng mình. Trước đây thật lâu, viễn cổ bát tộc cũng đã từng bùng nổ đại chiến, nguyên nhân gây ra cuộc chiến này chính là Đà Xá Cổ Đế Ngọc!
Thứ mà vị Đấu Đế cuối cùng kia để lại, nghe nói nơi đó có bí mật về việc đạt tới Đấu Đế. Năm đó, vì bí mật này mà viễn cổ bát tộc đã ra tay, cuối cùng chia Đà Xá Cổ Đế Ngọc đầy đủ thành tám mảnh. Nói cách khác, nếu như muốn đến được nơi Đà Xá Cổ Đế để lại thì phải tập hợp đầy đủ tám miếng cổ ngọc, mà các tộc đều coi cổ ngọc quan trọng hơn cả mạng sống thì có lý nào lại vô duyên vô cớ giao ra?
Bởi vậy, có người đoán rằng nguyên nhân mà Linh tộc biến mất có lẽ là do một trong bát tộc gây ra, mục đích đương nhiên là vì có được thêm một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc!
Nhưng sau khi suy đoán đến đây lại nổi lên một nghi ngờ khác. Mặc dù Linh tộc suy tàn nhưng nội tình vẫn còn rất thâm hậu, muốn thần không biết quỷ không hay đồ sát cả tộc thì chỉ có hai trong sáu tộc còn lại miễn cưỡng làm được việc này.