Tiếng cười bất ngờ vang lên trực tiếp phá vỡ bầu không khí đang giương cung bạt kiếm. Mọi người đều có vẻ mặt ngạc nhiên. Tại Gia Mã đế quốc dĩ nhiên còn có người dám nhục mạ Vân Sơn như vậy?
Sắc mặt Vân Phàm từ từ trở nên âm u lạnh lẽo, cùng với những người khác đem tầm mắt hướng về phía trên bầu trời
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy mười đầu phi hành ma thú thật lớn đang lượn vòng trên không trung thì sắc mặt mọi người đều hơi thay đổi. Những người khách không mời mà đến này là nhân mã phương nào?
Vân Phàm cũng kinh nghi bất định nhìn đám phi hành ma thú trên bầu trời. Tình hình không rõ, hắn vội vàng vung tay lên. Đám đông từ phía sau tiến lên vòng vây bao quanh hắn. Ánh mắt cảnh giác nhìn những vị khách không mời mà đến trên bầu trời.
"Sợ rằng các vị có lẽ không phải người của Gia Mã đế quốc đi?" Sắc mặt Vân Phàm âm trầm nhìn mười đầu ma thú trên bầu trời, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của Vân Lam Tông, xin khuyên các vị không nên xen vào việc của người khác."
"Ha ha! Quả nhiên là Vân Lam Tông a."
Thanh âm của Vân Phàm vừa hạ xuống thì trên lưng của một đầu Hổ Ưng Thú đang bay trên bầu trời truyền đến một tiếng cười. Bóng người chợt hiện, hơn mười đạo nhân ảnh trực tiếp từ trên lưng đám ma thú nhảy xuống, ổn định tiến vào trong sân.
Theo hơn mười đạo nhân ảnh này hạ xuống, khí thế của Vân Phàm đang bao phủ toàn bộ phủ thành chủ ngay lập tức như thuỷ triều lui lại. Vẻn vẹn một thời gian ngắn đã hoàn toàn bị ép trở về cơ thể, không thể phóng ra một tia nào.
Khí thế dĩ nhiên bị áp chế đến tình trạng như vậy, trong khoảnh khắc sắc mặt của Vân Phàm trở nên cực kỳ khó coi. Từ chiêu thức ấy có thể nhìn ra thực lực của đối phương hơn xa hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong sân cũng có không ít người phát hiện khí thế của Vân Phàm bị áp chế. Tất cả đều hai mặt nhìn nhau, sự cảnh giác trong lòng dâng cao. Người đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì sẽ không đến. Chuyện hôm nay sợ rằng sẽ không thể giải quyết được một cách dễ dàng.
Mộc Thiết hạ giọng ra lệnh cho đội ngũ xung quanh không được hành động, ánh mắt cẩn thận đảo qua thân mình của hơn mười đạo nhân ảnh nhảy xuống từ trên ma thú.
Đem ánh mắt dừng lại trên người gã thanh niên mặc áo bào đen đứng đầu tiên. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ tuổi kia, Mộc Thiết ngẩn ra. Hình như có chút cảm giác quen thuộc nhưng hắn nhất thời khó có thể nhớ tới lúc nào cùng loại cường giả này có quen biết. Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt cũng đảo qua thân hình của một số người. Một lát sau, trong lòng hắn nổi lên một trận kinh hãi. Hắn phát hiện hắn nhìn không thấu thực lực của đám người xuất hiện này. Loại tình huống này xuất hiện chỉ có một nguyên nhân, đó là thực lực của những người này đều hơn xa hắn.
Giật mình nuốt nước bọt, Mộc Thiết chỉ cảm thấy miệng khô khốc. Hơn mười cái Đấu vương cường giả? Đám người đội hình kinh khủng kia rốt cuộc là đến từ nơi nào? Vì sao không có nghe thấy một chút tin tức nào? Coi như là một ít đế quốc ở gần đây muốn triệu tập đến nhiều cường giả như vậy trong một thời gian ngắn cũng là một chuyện khó khăn.
Sắc mặt của Mộc Thiết khó coi, sắc mặt của Vân Phàm cũng không khác. Bởi vì hắn cũng phát hiện ra người có thực lực thấp nhất trong đoàn người này cũng là gần bằng với hắn. Về phần những người khác, ví dụ như vị hắc bào thanh niên đứng đầu cùng với vị hồng y mĩ nhân xinh đẹp lạnh lẽo đứng phía sau khiến cho từ đáy lòng hắn có cảm giác sợ hãi.
Toàn bộ sân trước đều bởi vì nhóm người không mời mà đến này mà lâm vào một loại yên lặng khác thường. Bao gồm cả Vân Phàm cùng với với một số người của Vân Lam Tông đang đứng ở trên tưòng đều không dám có một chút dị động nào.
"Không biết rốt cuộc các hạ là người phương nào? Lão phu Vân Phàm, là trưởng lão của Vân Lam Tông, tông chủ là Vân Sơn. Không biết các hạ có từng nghe qua hay không?" Một lát sau, Vân Phàm rốt cục cũng đè xuống sự kinh hãi ở trong lòng, hơi chắp tay hướng về phía thanh niên áo đen đứng đầu, thanh âm so với lúc trước khách khí và cẩn thận hơn rất nhiều. Mà không thể nghi ngờ rằng hắn đem danh hiệu của Vân Sơn ra là để cho những người không rõ lai lịch này có thể có điều cố kỵ. "Vân Sơn? Nghe qua… Ta cùng hắn có quan hệ không nhỏ." Hắc bào thanh niên cười cười, trên khoé miệng xuất hiện một ý trêu tức.
Nghe thấy vậy, Vân Phàm liền thở phào. Nếu đối phương đã nghe qua danh tiếng của Vân Sơn thì chắc cũng biết đó là một vị siêu cấp cường giả cấp bậc Đấu tông!
Nhìn dáng điệu thở phào của Vân Phàm, ý trêu tức trên khoé miệng của hắc bào thanh niên lại càng nhiều thêm, chậm rãi bước hai bước. Mà theo cước bộ của hắn, hai phương nhân mã của Mộc Thiết cùng Vân Phàm đều là vội vã lui về phía sau, cực kỳ cảnh giác.
Hơi chuyển đầu tới, đem ánh mắt nhìn đến trên người Mộc Thiết đang được thủ hạ nghiêm mật bảo hộ. Thấy ánh mắt của người đó nhìn lại đây, da đầu Mộc Thiết nhất thời tê dại, cánh tay nắm chặt cây búa lớn cũng run rẩy. Hắn có thể cảm giác được nếu vị thần bí hắc bào thanh niên này mà ra tay đối phó với hắn thì e rằng hắn không có lấy nửa điểm cơ hội chạy thoát thân.
"Ha ha, Mộc Thiết đại ca không cần khẩn trương như thế. Ân tình thả đi năm đó vẫn ghi sâu trong lòng." Nhìn Mộc Thiết căng thẳng, hắc bào thanh niên khẽ cười một tiếng. Lời nói ra khiến cho cả hai phe nhân mã đều lâm vào ngạc nhiên.
Đồng dạng, vẻ mặt Mộc Thiết cũng đầy ngạc nhiên khi nghe những lời này. Tầm mắt chợt dừng lại trên khuôn mặt có chút quen thuộc. Một lát sau ánh mắt đột nhiên nhìn về hắc xích thật lớn đang đeo sau lưng của hắc bào thanh niên, suy nghĩ trong đầu chợt loé lên. Ký ức bị che giấu ba năm thời gian rốt cục cũng bị đào lên lại. "Ngươi… Ngươi… Ngươi là Tiêu Viêm?"
Từ trong miệng Mộc Thiết truyền ra thanh âm đầy khiếp sợ xen lẫn khó tin. Cùng với khuôn mặt gần như trợn mắt há hốc mồm của hắn thì nhân mã của hai phe lại một lần nữa dại ra. Tiêu Viêm? Một cái tên đã từ từ bị quên mất trong ba năm thời gian. Cho đến lúc này nghe Mộc Thiết nhắc lại, một ít sự tình cùng con người xảy ra ba năm trước mới cuồn cuộn hiện ra trong ý nghĩ của một số người.
Từng ánh mắt dại ra nhìn về phía hắc bào thanh niên lưng đeo hắc xích to lớn kia. Giờ khắc này, khuôn mặt thành thục nhiều hơn vài phần so với vẻ ngây thơ năm đó chậm rãi trùng khít. "… Tiêu Viêm? Làm sao có thể? Làm sao ngươi có thể còn sống?"
Vân Phàm cũng vì cái tên đột nhiên toát ra từ Mộc Thiết mà lâm vào ngây dại. Một lát sau đột nhiên giống như mèo bị giẫm phải đuôi kêu lên, thanh âm chứa đầy không tin tưởng. Phía trên tường, các đệ tử Vân Lam Tông từng có liên quan cũng mang vẻ mặt đầy khiếp sợ. Đến bay giờ bon họ mới hiểu được ý trong câu nói có quan hệ không nhỏ với Vân Sơn mà lúc trước Tiêu Viêm đã nói ra. Giữa bọn họ quả thật là có quan hệ không nhỏ. Chỉ bất quá đây lại là quan hệ giữa mối thù sống chết.
Nhìn các loại vẻ mặt của tất cả mọi người trong sân, Tiêu Viêm lắc đầu cười, hướng về phía Vân Phàm cưòi nói: "Lão cẩu Vân Sơn kia cũng còn sống, vì sao ta phải chết?"
Khuôn mặt Vân Phàm co rúm lại, trong ánh mắt vẫn còn sót lại một cỗ khó có thể tin. Tên đầu sỏ ba năm trước đem Vân Lam Tông náo loạn long trời lở đất cư nhiên còn sống. Hơn nữa nhìn thực lực bây giờ của hắn lại rõ ràng đã tăng mạnh đến mức hơn xa thực lực của mình. Trái tim Vân Phàm nhịn không được đập thình thịch. Đến bây giờ hắn mới hiểu được vì sao năm đó Vân Sơn tông chủ lại vận dụng toàn bộ lực lượng của tông môn đến truy sát thiếu niên khi đó mới mười mấy tuổi này. Tiềm lực của người này thật sự là lớn đến mức kinh khủng! "Giết cho ta!" Khoé mắt run run, Vân Phàm đột nhiên hét lớn một tiếng. Người này không thể lưu lại được!
Tiếng quát của Vân Phàm vừa hạ xuống, hơn mười danh đệ tử của Vân Lam Tông cũng hét lớn một tiếng. Nhưng ngay khi đấu khí vừa từ trong cơ thể tuôn ra thì nghe được tiếng xé gió bén nhọn vang lên. Trong nháy mắt, trước ngực bọn họ bắt đầu lộ ra mũi kiếm sắc nhọn mang theo một mảng đỏ sẫm. Sinh cơ trong mắt nhanh chóng tiêu tán. Tại thời điểm ý thức gần biến mất, bọn họ mạnh mẽ quay đầu lại. Tất cả chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng mà tràn ngập khát máu. "Phốc! Phốc!"
Nghe được tiếng của thi thể từ trên tường rơi xuống nện trên nền đất, khuôn mặt Mộc Thiết không nhịn được có chút co rút. Ánh mắt hướng về phía hơn mười bóng đen không biết từ bao giờ xuất hiện trên tường viện đảo qua. Trong lòng chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ. Hắn có thể cảm giác được những hắc y nhân này cư nhiên đều có thực lực Đấu Linh đỉnh. Nhìn thủ đoạn tàn nhẫn một kích phải giết này, Mộc Thiết trong lòng đang suy nghĩ. Nếu như nói mười người này cùng nhau vây công hắn, chỉ sợ hắn cũng sẽ có năm thành tỷ lệ chết trên tay bọn họ. Những người này quả thật là những tử sĩ kiệt xuất!
"Những người này… tất cả đều là thuộc hạ của hắn sao…? Nhưng lại còn có những cường giả chưa ra tay…" Nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt Mộc Thiết mang theo chút hoảng sợ nhìn hắc bào thiếu niên đứng thẳng đang mỉm cười. Ở trong lòng vẫn như cũ có chút khó tin. Mới ba năm ngắn ngủi, cái tên lẻ loi một mình bị Vân Lam Tông truy sát như chó nhà có tang bây giờ lại có thế lực to lớn như vậy.
Xem những tinh nhuệ mà hắn đem ra từ trong tông môn dĩ nhiên bị chém giết tuỳ ý như thế trái tim Vân Phàm cũng bỗng nhiên đập mạnh. Ánh mắt đảo qua nét mặt mỉm cười của người thanh niên, trong lòng cũng từ từ nảy lên một mảnh bất an. "Hôm nay…"
"Điêu Doanh, động thủ!"
Đột nhiên, phía sau Vân Phàm vang lên một đạo tiếng quát chói tai từ trong miệng Mông Lực. Lúc này Vân Phàm đang nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Viêm. Không nghĩ tới mình sắp đắc thủ thì bị tên hỗn đản này làm rối loạn. Đã như vậy thì đem tất cả giết hết. "Hỗn đản, một mình ngươi cũng dám điều động quân đội?" Nghe được tiếng quát của Mông Lực, Mộc Thiết nhất thời phẫn nộ quát.
Mông Lực cười nham hiểm! Nghe được từ bên ngoài dần dần vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, ánh mắt của hắn lại càng âm ngoan.
Thản nhiên liếc mắt nhìn Mông Lực. Người này Tiêu Viêm còn nhớ rõ. Năm đó ở thời điểm đang bỏ trốn rời đi Gia Mã đế quốc cuối cùng là bị cái tên này ngăn cản.
Chậm rãi ngẩng đầu lên. Tiêu Viêm hướng về phía hơn mười đầu phi hành ma thú to lớn phất tay.
"Hắc hắc, Tiêu môn chủ. Những con tép này giao cho chúng ta là được. Ngươi không cần bận tâm." Bàn tay Tiêu Viêm vừa hạ, một đạo tiếng cười từ trên bầu trời truyền xuống. Từng đạo bóng đen mạnh mẽ lao xuống. Đấu khí hùng hồn! Trong khoảnh khắc, tiếng kêu gào thảm thiết kèm theo tiếng đao kiếm đụng nhau vang lên trong phủ thành chủ.
Nghe được bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng chém giết nhưng một lúc lâu sau cũng không có thấy một binh sĩ nào tấn công tới, dáng tươi cười trên khuôn mặt của Mông Lực dần dần cứng ngắc. Ở bên ngoài hắn mai phục hơn một nghìn nhân mã Nhìn đến hiện tại…
Mùi máu tanh chậm rãi từ bên ngoài tràn vào. Sắc mặt của Vân Phàm cùng Mông Lực cũng từ từ nảy lên một mảnh tái nhợt cùng sợ hãi. Tiêu Viêm liếc mắt nhìn hai người, bước lên trước, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Vân Phàm cùng Mông Lực cả người lạnh lẽo. "Những việc làm của Vân Lam Tông đối với Tiêu gia ta sẽ trả lại gấp trăm lần. Hôm nay liền trước tiên bắt đầu từ hai ngươi đi. Yên tâm. Vân Sơn lão cẩu cũng sẽ xuống dưới đó cùng các ngươi."
Nhìn bóng lưng đang chậm rãi di động của hắc bào thanh niên, tinh thần Mộc Thiết có chút hoảng hốt. Lời nói mà thiếu niên này đã lưu lại ba năm trước kia tại thời điểm bị truy sát phảỉ rời đi cực kỳ chật vật đột ngột vang lên lần thứ hai bên tai. "Nhờ chuyển lại cho Vân Sơn, sớm thì hai năm mà lâu thì năm năm Tiêu Viêm ta sẽ trở về!" Người này… vậy mà thực sự làm được.