Điểm đặc sắc của Hắc Giác Vực chính là hỗn loạn. Điều này cho dù là bên trong Hắc Hoàng Các cũng không hề sai chút nào, bởi vì đại bộ phận các cường giả hội tụ ở nơi đây đều đến từ các thế lực ở Hắc Giác Vực. Mà giữa những người này, lại khó tránh khỏi có một số người có ân oán giang hồ với nhau, một khi họ gặp nhau, nếu có một chút xảy ra thì sẽ phát sinh xung đột. Mà ở trong Hắc Giác Vực này, biện pháp giải quyết xung đột tốt nhất chính là lấy đao kiếm ra giải quyết. Cho nên, trong cái đại sảnh vô cùng rộng rãi này, thỉnh thoảng cũng có thể nghe được vài âm thanh của binh khí va chạm vào nhau. Nhưng mà cho dù đánh nhau như thế, những người này vẫn còn có một chút lý trí, biết rõ nơi này là khu vực của ai, cho nên cũng chỉ gây ra một chút nháo sự, cũng không có ai chú ý tới. Mà nếu như bọn họ quả thật làm lớn lên, ví dụ như phá hủy tòa nhà này… thì chỉ sợ các cường giả của Hắc Hoàng Tông núp trong bóng tối kia sẽ xuất thủ trong nháy mắt.
Ba người Tiêu Viêm đứng ở nơi cửa chính, nhìn vào đại sảnh thỉnh thoảng lại có vài lần đổ máu, lại tiếp tục nghe thấy những người chung quanh xem náo nhiệt phát ra những âm thanh trầm trồ khen ngợi thì không khỏi lắc lắc đầu, Hắc Giác Vực này, quả nhiên không phải là nơi có một không khí an tĩnh ở bất cứ nơi đâu.
Ba người Tiêu Viêm đi vào trong Hắc Hoàng các, liền có một thị nữ dung mạo thanh tú bước nhanh đến, khom người. Sau khi kiểm tra lệnh bài của ba người thì liền mỉm cười sau đó nói cho ba người khu vực trú chân.
Hắc Hoàng các này có diện tích rất lớn, có thể chứa đến hơn ngàn người cùng trú chân, mà chỗ trú chân đó cũng phân theo thực lực hoặc là các thế lực ở sau mà thành ba cấp: Thiên – Địa – Nhân, mà chỗ ở của ba người Tiêu Viêm lại đúng là khu vực không cao cũng không thấp, cấp Địa.
Đối với việc phân cấp này, Tiêu Viêm cũng không có ý kiến gì, đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể cho hắn một gian mật thất yên tĩnh không ai quấy rầy lúc hắn đang luyện đan là được rồi.
Bởi vì lúc này trời còn chưa tối, Tiêu Viêm cũng chưa có vội vã về phòng, cho nên cự tuyệt yêu cầu dẫn về phòng của thị nữ đón tiếp, sau dó dẫn theo Tiểu Y Tiên cùng với Tử Nghiên đang hưng phấn vì bầu không khí náo nhiệt ở đây, chậm rãi bước đi vào trong đại sảnh rộng lớn.
Ba người sau khi đi qua đại sảnh rộng lớn ồn ào, liền tìm một cái bàn gần cửa sổ mà ngồi xuống. Ở chỗ này, đưa mắt ra nhìn có thể được rừng cây um tùm, thỉnh thoảng có từng cỗ gió lạnh thổi tới, nhưng cũng nhờ điều này mà làm cho tiếng động ồn ào bên tai đỡ hơn rất nhiều.
Tiêu Viêm ngồi trên ghế, bưng chén trà lên, nhưng trong lòng thì không ngừng nhớ đến người mặc áo bào tro lúc nãy, bởi vì có cái áo bào tro che đậy cho nên hắn không thể thấy rõ dung mạo của người ở bên trong, còn về phần tại sao lại có thể có cảm giác như rất quen thuộc thì cũng có thể là do sự nhạy cảm của linh hồn.
- Hơi thở của người nọ vào lúc nãy vô cùng cổ quái, xem qua đúng là rất yếu ớt, nhưng nếu như cẩn thận cảm nhận thì có thể nhận thấy hơi thở có chút bất thường. Loại cảm giác này, ta trước giờ chưa từng có, nhưng mà ta có thể xác định, người mặc áo bào tro kia tuyệt đối không phải là một nhân vật bình thường như biểu hiện ở bên ngoài.
Nhìn thấy bộ dáng khẽ cau mày trầm tư của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên như biết hắn đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn cũng có thể cảm nhận được người mặc áo bào tro kia có chút không bình thường, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ trong đám người mà mình đã gặp, đã có ai gây cho mình cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc như vậy. Hơn nữa, khi linh hồn của hắn quét qua, cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của linh hồn khó có thể nhận ra được của đối phương. Loại cảm giác này, giống như là một đám sương mù vô cùng u ám, che hết mọi vật đi.
Trầm tư một hồi lâu nhưng vẫn không thể phát hiện ra được gì, Tiêu Viêm chỉ đành phải thở ra một hơi, âm thầm nói: "Có lẽ do cảm giác sai…"
Tự an ủi trong lòng như vậy, Tiêu Viêm cũng đè nén mọi việc lại trong lòng, tâm tình bình tĩnh lại, vừa quay sang nói chuyện với Tiểu Y Tiên, vừa chú ý đến động tĩnh ở trong đại sảnh, nơi này mặc dù có nhiều người, nhưng cũng chỉ có ở trong này mới có thể thu được một số tin tức mà hắn cần.
Sau một thời gian đưa tai lắng nghe, Tiêu Viêm cũng đã biết thêm được không ít tin tức, ví dụ như trong các thế lực đến dự đấu giá hội lần này, ngoại trừ Ma Viêm Cốc ở ngoài, vẫn còn có một số các thế lực nổi danh lâu đời khác của Hắc Giác Vực tới, thậm chí còn có một số các thế lực ngoài Hắc Giác Vực nhưng nhận được tin tức, cũng phái cường giả chạy tới Hắc Hoàng thành. Mà trong lúc nghe này, Tiêu Viêm còn nghe được tên của một thế lực mà hắn cực kỳ quen tai: Tiêu Môn.
Lúc ban đầu nghe được, cho dù là người bình tĩnh như Tiêu Viêm cũng phải kinh ngạc một lát, chợt thoáng bật cười. Không ngờ rằng lúc trước ngẫu nhiên thành lập thế lực rồi nhờ nhị ca duy trì phát triển ở trong học viện Già Nam, cư nhiên giờ cũng đã thành một thế lực nhất lưu ở Hắc Giác Vực, do đó cũng có tư cách tham gia lần đấu giá hội này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Tiêu Môn nếu như cũng tham gia lần đấu giá hội này, vậy chắc hẳn cũng đang trú chân ở Hắc Hoàng các này." Tiêu Viêm lẩm bẩm vài tiếng ở trong lòng, nhưng hắn vẫn không có ý niệm đi tìm. Hiện nay ở Hắc Hoàng thành có rất nhiều thế lực tập trung lại, Tiêu Môn mặc dù phát triển rất nhanh nhưng dù sao cũng kém hơn các thế lực đã nổi danh từ lâu, cho nên thoáng trầm lặng một ít cũng là chuyện tốt. Mà hắn cũng muốn ẩn giấu một chút bí mât, nếu như Tiêu Môn gặp phải sự cố ngoài ý muốn nào cũng thì cũng có thể bất ngờ giúp đỡ.
Trong lúc lắng nghe, thì tin tức Tiêu Viêm nghe được nhiều nhất chính là Bồ Đề Hóa Thể Tiên kia, xem ra lúc này đây, Hắc Hoàng Tông cũng đã tuyên truyền ra ngoài, dường như ngoại trừ nhóm người Tiêu Viêm cùng một số người ở bên ngoài, thì đa số mọi người khác đều biết trong lần đấu giá hội này thì Bồ Đề Hóa Thể Tiên sẽ là một trong những trọng bảo được đấu giá.
Trong lúc nói đến Bồ Đề Hóa Thể Tiên này thì giọng nói của mọi người đều cuồng nhiệt hẳn lên, mặc dù không nói đến ở đằng sau chính là thiên địa linh vật Bồ Đề Tâm, chỉ là một cái Bồ Đề Hóa Thể Tiên trống trơn thôi cũng đã làm cho không ít người đỏ mắt mà thèm. Dù sao, nếu như ai có thứ này thì có thể cải thiện thể chất, mà đối với việc cải thiện thể thì đối với bất cứ người nào cũng có sức dụ hoặc không nhỏ, sẽ không có ai nói thân thể của mình đã đủ cường hãn mà bỏ qua đi thứ này được.
- Xem ra chúng ta đúng là cái gì cũng biết sau a, tìm mãi cũng không biết cái gì, còn ở trong này thì mọi người đều biết cả.
Chậm rãi thu hồi tâm tình lại, Tiêu Viêm nhìn hai người bên cạnh mà thở dài, để biết được tin tức của Bồ Đề Hóa Thể Tiên, bọn họ đã tốn thời gian gần nửa năm trải qua lộ trình xa xôi từ Xuất Vân đế quốc đến Hắc Giác Vực, mà không có thu hoạch nào, nhưng dường như ở trong này, ai ai cũng biết Bồ Đề Hóa Thể Tiên là vật gì.
Nghe vậy, Tiểu Y Tiên cũng mỉm cười, chợt nói:
- Từ đây đến lúc đấu giá hội bắt đầu còn khoảng ba ngày, trong ba ngày nữa, sẽ còn có nhiều các thế lực cùng với các cường giả chạy vào. Hắc Giác Vực này không phải là nơi mà Xuất Vân Đế Quốc hay Gia Mã Đế Quốc có thể sánh bằng, chỉ dựa vào số lượng cường giả cũng đã là cách biệt một trời.
Tiêu Viêm gật gật đầu, Hắc Giác Vực này gần trung tâm Đấu Khí Đại Lục, hơn nữa bởi vì không khí đặc thù của nơi đây cho nên cũng là nơi mà vô số vật khó có thể đấu giá hoặc khó đổi được ở bên ngoài cũng tụ tập tại đây. Ở trong này, những vật đó có thể chuyển đổi được ra, loại việc này, hiển nhiên là những nơi xa xôi hẻo lánh hơn như Gia Mã đế quốc hay Xuất Vân đế quốc không thể sánh bằng Hắc Giác Vực được.
- Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta cũng phải tranh thủ luyện chế một vài đan dược, nếu không thì lấy gì để tranh giành với người ta ở đấu giá hội?
Ánh mắt nhìn sắc trời ở bên ngoài, Tiêu Viêm nhẹ nhàng buông chén trà ở trong tay xuống, nhìn hai người mỉm cười nói.
- Uhm.
Tiểu Y Tiên khẽ gật đầu.
Ba người đứng dậy, vừa mới định xoay người đi thì đột nhiên thấy đại sảnh hỗn loạn lên, sau đó liền nhìn thấy một đám đại hán mặt mũi hung ác, hùng hổ đi đến chỗ họ.
Tiêu Viêm hơi nhíu mắt lại nhìn những đại hán kia, đảo qua một cái có thể thấy trên cánh tay của họ có hình săm con sói. Tiêu Viêm hơi nao nao, hình như mười mấy tên gia hỏa bị hắn tùy ý xử lý ở ngay cửa thành cũng có hình xăm này ở trên tay.
- Xem ra có chút phiền toái a.
Tiểu Y Tiên khẽ liếc mắt một cái, hời hợt nói.
Tiêu Viêm nhàn nhạt gật đầu, nhìn thấy đối phương đã muốn tìm tới cửa như vậy, hắn cũng không có vội rời đi mà dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh trực tiếp ngồi lại ghế, ánh mắt bình thản nhìn đám đại hán đang đi tới. Ở ngay Hắc Hoàng các có đông đúc cường giả này, trầm lặng một chút cũng là chuyện tốt, nhưng nếu tránh né quá thì sẽ rước nhiều phiền toái vào người hơn nữa. Còn lần này, chính là một cơ hội tốt để giết gà dọa khỉ.
Bọn đại hán phát ra khí thế hung hãn, tự nhiên cũng thu hút sự chú ý của mọi người, lập tức trong đại sảnh vang lên vài tiếng kinh hô.
- Hắc hắc, không ngờ lại là đám gia hỏa Khuê Lang Bang muốn tiền không muốn mạng kia.
- Oh, không ngờ tên Khuê Sát kia cũng tới Hắc Hoàng thành này, nghe nói có một gã cường giả nhất tinh Đấu Hoàng vừa bị hắn xử lý.
- Nguyên cái đám Khuê Lang Bang đó đều là lưu manh, không biết tiểu tử kia như thế nào mà lại đắc tội với bọn họ, e rằng hôm nay sẽ phải đau khổ a.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cả đám đại hán phát ra hung khí tràn ngập kia như một đám sói hung ác đi tới bàn của ba người Tiêu Viêm.
Thình thịch!
Một bàn chân to lớn trực tiếp đá tan tành bàn ghế của ba người, vụn gỗ bay đầy trời. Một người trung niên trên mặt có vài vết sẹo, ngoan độc, ánh mắt như đao nhìn qua người của Tiêu Viêm, âm thanh lành lạnh vang vọng cả đại sảnh.
- Tên vương bát đản kia, chính ngươi đã giết người Khuê Lang Bang ta ở ngay cửa thành?