Nhìn nữ tử bị Tiêu Viêm nắm cổ, đến cả động cũng không dám động kia, ai nấy đều ngạc nhiên, bởi vì nàng này rõ ràng là Luyện Dược Sư Bàn Môn từng gặp mặt hắn lúc trước, Hân Lam.
Hân Lam vào giờ phút này cổ bị Tiêu Viêm bóp lấy, lại cảm nhận được trong mắt hắn tràn đầy sát ý thực sự, nên nàng ta cũng không dám vùng vẫy, khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ, thêm vào nét tái nhợt khiến người khác phải thương xót, cùng một đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn về phía Tiêu Viêm.
"Tại sao lại là ngươi?" Khi nhận ra cô gái này, Tiêu Viêm hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện sao?"
"Ra là nha đầu này? Thật sự quá hồ đồ! Nơi đây là trọng địa của Nội viện mà con lại tùy ý xâm nhập như vậy sao?" Tô Thiên sau khi sững sốt kinh ngạc, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, quát lên đầy trách móc.
Bị Tô Thiên quát mắng, Hân Lam cũng là khẽ cắn môi, nói: "Tô gia gia, Hân Lam cũng chỉ là vô ý đi vào mà thôi"
"Đại trưởng lão biết cô gái này sao?" Nghe lối xưng hô của Hân Lam, Tiêu Viêm không khỏi bất ngờ, hướng mắt về phía Tô Thiên.
"Ừ, ừ! Ài, nha đầu kia là cháu gái một lão bằng hữu của ta, năm ngoái được người ta đưa đến đây, nhờ ta chăm sóc bồi dưỡng dùm." Tô Thiên cười khổ gật đầu.
Nghe vậy, Tiêu Viêm mới rõ ràng, bèn chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ Hân Lam, thản nhiên: "Cô có thể nghe lén ta cùng Đại trưởng lão lâu như vậy, chắc hẳn là đã dùng đan dược gì đó để che dấu khí tức rồi, mà như vậy thì không giống như là vô tình mà tới, ngược lại đã có sự chuẩn bị trước khi đến mới đúng?"
Dưới ánh mắt soi mói của Tiêu Viêm, hai má Hân Lam không khỏi đỏ lên, chợt nàng cắn răng: "Ta thật sự là cố ý đến nghe lén đấy, ngươi làm gì mà hung dữ vậy! Hơn nữa ta có thể nói cho ngươi biết luôn, ngươi muốn có ý đồ với Cửu Long Lôi Cương Hỏa của Phần Viêm Cốc, thì cuối cùng cũng sẽ khiến bản thân vô duyên vô cớ mà đắc tội với một thế lực mạnh mẽ mà thôi"
"Vì sao?" Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt trầm giọng nói, hắn phải thật vất vả lắm mới kiếm được chút ít tin tức về Dị Hoả, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được!
"Ta lúc trước đã nói rồi, Cửu Long Lôi Cương Hỏa được Phần Viêm Cốc truyền thừa mấy trăm năm, sớm đã bị lịch đại cường giả để lại huyết hồn ấn ký khó có thể xóa đi ở bên trong hỏa chi bổn nguyên. Trừ phi ngươi tu luyện công pháp trấn cốc "Thanh Minh U Viêm Quyết" của Phần Viêm Cốc, còn không dù ngươi có chiếm được Cửu Long Thiên Cương Hỏa, cũng tuyệt không có khả năng đem nó sử dụng!" Hân Lam xoa xoa cái gáy thon dài trắng như tuyết kia, khó nhọc ho khan một hồi lâu rồi mới lạnh lùng nói.
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm nhất thời trầm xuống, ánh mắt chuyển về hướng Tô Thiên, cau mày nói: "Đại trưởng lão, những gì nàng ta nói, đều là sự thật sao?"
Đối với câu hỏi của Tiêu Viêm, Tô Thiên cũng tỏ vẻ nghi hoặc, rồi lắc đầu cười khổ: "Cái này ta cũng không biết, bất quá nếu nha đầu Hân Lam đã nói thế thì chắc là không phải giả. Ài, khó trách Phần Viêm Cốc có thể đem Cửu Long Lôi Cương Hỏa bảo tồn cho đến nay, dĩ nhiên đã có sự chuẩn bị chu đáo đến vậy, lão phu thật đã xem thường bọn họ rồi!"
Nghe Tô Thiên nói, Tiêu Viêm hoàn toàn trầm lặng, thật vất vả mới lấy được chút manh mối chẳng lẽ cứ như vậy liền trở thành vô dụng sao?
"Hân Lam đến từ Trung châu của đại lục Đấu Khí, mà Phần Viêm Cốc cũng tọa lạc ở nơi đó, cho nên nó cũng có chút hiểu biết, cùng với việc nghe lén bị lộ vừa rồi, chắc hẳn nó cũng không nói dối chúng ta đâu!" Sợ Tiêu Viêm không tin lời nói của Hân Lam, Tô Thiên cũng liền giúp đỡ một câu nói ra thân phận lại lịch của nàng
"Trung châu?" Danh tự xa lạ này khiến Tiêu Viêm có chút mờ mịt.
"Trung châu là cách xưng hô của khu vực trung tâm đại lục. Vùng đất đó cực kỳ khổng lồ, có vô số thế lực phức tạp cùng với nhiều loại chủng tộc kỳ dị khác mà ở địa phương này căn bản khó có thể thấy được. Bởi vậy cũng có thể nói, mảnh đất trung tâm của đại lục Đấu khí cũng là nơi đặc sắc nhất…Các cường giả đỉnh cấp trên đại lục phần lớn đều xuất phát từ đó mà ra." Biết được Tiêu Viêm không rõ nên Tô Thiên trưởng lão liền cười cười giải thích: "Hơn nữa ở nơi đó, ngươi có lẽ sẽ biết được một ít tin tức liên quan đến thế lực sau lưng cô bạn gái nhỏ của ngươi đó!"
Nghe được những lời này của Tô Thiên, tâm tư của Tiêu Viêm đang âm trầm liền đột ngột nhảy lên, thở ra một hơi. Trong đầu hắn, chợt hiện lên hình ảnh một cô gái với gương mặt thanh nhã, lúc hờn giận hay lúc vui vẻ, vẫn luôn luôn tươi cười mềm mại mà ấm áp như gió mùa xuân, dần dần làm cho Tiêu Viêm trở nên tỉnh táo lại.
Tiêu Viêm sau khi bình tâm, trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hướng về phía Hân Lam, mắt nheo lại, chậm rãi hỏi: "Cô có còn muốn nói gì nữa không?"
Đối với việc Hân Lam vô duyên vô cớ đến nghe lén cuộc nói chuyện giữa hắn và đại trưởng lão, Tiêu Viêm cũng hơi nghi ngờ. Cô gái này tựa hồ không giống với hạng người ngốc nghếch, nàng hẳn cũng biết nghe lén chuyện người khác là điều kiêng kỵ. Nếu như không có lý do gì, tất nhiên sẽ không làm ra sự tình như thế này.
Thấy Tiêu Viêm nhìn, Hân Lam hơi mất tự nhiên, xụ mặt một lúc rồi mới cắn răng nói: "Ngươi thực sự muốn có được manh mối của Dị Hỏa?"
"Ừm!"
"Đối với Cửu Long Lôi Cương Hỏa ngươi cũng không cần phải nghĩ tới nữa, là truyền thừa của Phần Viêm Cốc đã mấy trăm năm, bọn họ tất có phương pháp để che dấu nó. Dù cho ngươi có đến được đó, cũng không thể tìm thấy nó đâu..." Nhìn Tiêu Viêm gật đầu, Hân Lam chần chừ một lúc rồi chậm rãi nói.
"Cô có biện pháp phá giải sao?"
"Không có…" Thấy ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên sáng lên, Hân Lam vội lắc lắc đầu, rồi lại thấy hắn vì vậy mà nhíu mày, nàng ta liền bĩu môi một cái mới chịu nói: "Ta không có biện pháp phá giải nó, nhưng ta lại biết manh mối của một loại Dị hỏa, thứ hạng không thua kém so với Cửu Long Lôi Cương Hỏa! Hơn nữa chỉ cần ngươi có bản lĩnh, thì khả năng có được nó sẽ không thấp hơn bao nhiêu so với việc đi cướp lấy Cửu Long Lôi Cương Hỏa nữa!"
Hân Lam vừa nói xong, Tiêu Viêm vừa ngồi xuống ghế dựa lại mạnh mẽ đứng phắt dậy, ánh mắt nóng rực nhìn người con gái trước mặt, thanh âm đầy sự kích động: "Cô biết một loại Dị Hỏa khác sao?"
Thấy Tiêu Viêm kích động như vậy, Hân Lam cũng giật mình hoảng sợ mà lùi về phía sau một bước, rồi nhè nhẹ gật đầu.
"Nói cho ta biết, bất kể cô muốn gì, chỉ cần ta làm được chắc chắn sẽ làm cho cô!" Tiêu Viêm bước tới trước một bước, ngữ khí kích động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Nói cho ngươi không phải là không được, nhưng ngươi phải cho ta biết trước, ngươi bây giờ, có phải là… một Lục phẩm Luyện dược sư hay không?" Trong ánh mắt của Hân Lam cũng hiện lên một chút khẩn trương, mở miệng hỏi. Sau khi thấy Tiêu Viêm gật đầu, đôi mắt nàng nhất thời lóe lên một tia sáng kỳ dị, răng ngọc cắn cắn vào môi, tay mềm buông lỏng, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: "Chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta một việc, ta liền nói cho ngươi biết tin tức của Dị hỏa"
"Nói đi!" Tiêu Viêm không chút phân vân, trầm giọng hỏi!
"Trợ giúp gia tộc ta, một lần nữa tiến nhập vào khu vực trưởng lão của Đan Tháp!" Bàn tay Hân lam lúc này đột nhiên nắm chặt lại, thanh âm trong suốt cũng trở nên khẩn trương, vang lên trong đại sảnh!
"Đan Tháp?" Nghe được danh tự không mấy xa lạ này, Tiêu Viêm cũng cảm thấy nao nao, rồi chau mày lại. Hắn cũng biết thế lực đặc biệt do Luyện dược sư tạo thành này, trên đại lục Đấu khí có địa vị cực cao! Mặc dù không rõ ràng lắm trình tự phân chia cấp bậc bên trong, nhưng hắn cũng có thể miễn cưỡng đoán được, để có thể tiến được vào khu vực trưởng lão, thì yêu cầu tất nhiên sẽ cực kỳ hà khắc! Bởi vậy, đối mặt với một đòi hỏi lớn như vậy, trong lòng Tiêu Viêm cũng xuất hiện sự chần chừ!
"Hân Lam, không cần phải hồ nháo, con nghĩ có thể khiến cho gia tộc con một lần nữa tiến vào Đan tháp dễ dàng vậy sao? Dù cho lấy thực lực Lục phẩm Luyện dược sư của Tiêu Viêm hiện giờ, cũng không có khả năng làm cho gia tộc con một lần nữa đi vào khu vực trưởng lão! Yêu cầu hà khắc của nơi đó, con đâu phải là không biết? Trừ phi đạt tới trình độ Thất phẩm Luyện dược sư, còn không, cơ hội thực sự rất thấp mà!" Tô Thiên đứng bên cạnh nghe xong yêu cầu của Hân Lam, khẽ biến sắc, trầm giọng quát!
"Con biết hiện tại hắn làm không được, nhưng hắn ở độ tuổi này đã đạt tới cấp Lục phẩm Luyện dược sư, thì thiên phú quả thực là cực cao. Với thiên phú đó, dù là bên trong Đan tháp cũng vô cùng hiếm thấy! Nếu hắn đồng ý tận lực tương trợ, thì gia tộc của con cũng chưa chắc là hoàn toàn không có cơ hội mà!" Nghe tiếng quát của Tô Thiên, Hân Lam không có vẻ sợ sệt, vẫn như trước quật cường nhìn về Tiêu Viêm nói: "Nếu ngươi đáp ứng trợ giúp ta, ta liền nói cho ngươi biết manh mối của Dị Hỏa kia!"
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng cùng sự khẩn trương của Hân Lam, Tiêu Viêm cũng dần lâm vào trầm tư. Hắn trước giờ vẫn mang theo một loại tâm tình kính sợ đối với Đan tháp. Cái thế lực đặc thù này, sở hữu cực nhiều nhân tài và cũng là tổ chức mạnh nhất ngoài Hồn Điện. Đối với địa phương cao cấp đó, cạnh tranh tất nhiên cũng sẽ vô cùng khốc liệt. Dù Tiêu Viêm đối với thiên phú Luyện dược của mình xưa nay luôn tin tưởng, nhưng Đan tháp cũng là một nơi rất khủng bố, là nơi tụ hội của gần như tất cả các Luyện dược sư hàng đầu trên đại lục Đấu Khí. Muốn vẫy vùng ở nơi này một phen thì có lẽ cũng không thua kém gì việc náo loạn ngay bên trong Hồn Điện cả!
Nhìn thấy Tiêu Viêm đang trầm ngâm, ánh mắt nóng rực của Hân Lam như bị giội cho một gáo nước lạnh mà chậm rãi tắt dần, trên gương mặt bắt đầu xuất hiện một chút thất vọng. Nàng tự giễu cười mình, rồi định xoay người rời đi, thì Tiêu Viêm sau một lúc suy nghĩ rốt cuộc cũng hít sâu một hơi mà thong thả nói: "Ta không biết, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu khó khăn để trợ giúp gia tộc của cô tiến vào khu vực trưởng lão Đan tháp! Hơn nữa ta cũng không thể nắm chắc, dưới sự trợ giúp của ta mà gia tộc cô sẽ đạt được mục đích không? Nhưng ta cam đoan với cô, chỉ cần cô cho ta manh mối xác thực về Dị Hỏa, ta sẽ dốc hết sức mình mà hỗ trợ gia tộc cô. Như vậy được chứ?"
Nghe được những lời này từ Tiêu Viêm, thân thể mềm mại của Hân Lam nhất thời run lên, đôi mắt trong suốt tràn ngập kích động. Mặc kệ lần cố gắng này của nàng có kết quả hay không, thì ít nhất, nàng đã mang lại cho gia tộc đang dần lâm vào cảnh diệt vong của mình một tia hy vọng, cho nên nàng vội vàng gật đầu lia lịa.
Tiêu Viêm nhàn nhạt cười, sau khi mạnh mẽ đè nén sự kích động và hồi hộp trong lòng xuống, hắn mới chậm rãi hỏi: "Một khi đã như vậy, cô nên đem manh mối Dị Hỏa nói ra đi, để ta có thể biết được, liệu manh mối này có đáng giá với thù lao như vậy hay không?"