Đấu Phá Thương Khung

Chương 878: Động thủ



Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Địa Ma lão quỷ dần dần tỏa ra, sắc mặt Tô Thiên cũng hơi hơi biến đổi. Xem ra, lão bất tử này hôm nay đã chấp nhận mạo hiểm, bất chấp sự báo thù khi Viện trưởng đại nhân sau này trở về, cũng là cố ý muốn động thủ a!

Quay đầu lại nhìn Tô Thiên, Tiêu Viêm trầm giọng nói:

- Địa Ma lão quỷ thực lực sâu khôn lường. Mặc dù có Tiểu Y Tiên tương trợ, nhưng cũng khó mà chống lại hắn.

Dù sao, ở cấp Đấu Tông, khoảng cách một tinh cũng là chênh lệch cực lớn. Muốn vượt cấp khiêu chiến, chính là chấp nhận đối đầu với khó khăn. Tuy nói rằng Tiêu Viêm có không ít đấu kỹ uy lực mạnh mẽ, nhưng những đấu kỹ này chỉ có thể làm cho một số Đấu Tông bình thường kinh sợ, mà Địa Ma lão quỷ lại không nằm trong nhóm người này. Trận đại chiến hôm nay đúng là có chút gian nan a!

Tiêu Viêm hơi gật đầu, bàn tay chậm rãi dừng lại trước ngực, trong mắt chợt lóe lên một tia ngoan độc. Nếu lão bất tử này thực sự ngu xuẩn, vậy hắn cũng chỉ có thể mang một số đồ vật đặc thù đã chuẩn bị sẵn chơi đùa với lão một phen.

- Lão phu niệm tình Mang Thiên Xích là người quen cũ, nên cường giả của Ma Viêm Cốc ta cũng không xuất thủ với đệ tử học viện và mấy tên trưởng lão kia! Chỉ cần bọn họ không nhúng tay lung tung, lão phu có thể tha cho bọn chúng một mạng. Nhưng mà, mạng của Tiêu Viêm kia thì ta tất phải lấy.

Địa Ma lão quỷ chậm rãi đảo mắt nhìn qua những vị trưởng lão và đông đảo đệ tử đứng phía sau Tô Thiên, thản nhiên nói.

Nghe được những lời này của Địa Ma lão quỷ, Tô Thiên lại âm thầm thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Lão lo lắng nhất chính là những học viên này. Thực lực của bọn họ đương nhiên không thể nào so sánh được với những cường giả của Ma Viêm Cốc. Nếu thật sự phải đánh nhau, chỉ e rằng sẽ chết thảm. Đương nhiên, lão cũng rõ ràng, Địa Ma lão quỷ tỏ ra có đại nghĩa như thế, nguyên nhân chỉ vì Viện Trưởng đại nhân. Nếu lão quỷ dám ra tay với bọn tiểu bối trong trường hợp này, khi truyền đến tai của Viện Trưởng, tất sẽ làm người nổi giận. Đến lúc đó, chỉ bằng vào bản lĩnh của y, quất ngựa cũng không theo kịp đại nhân.

Sau khi dứt lời, Địa Ma lão quỷ cũng không hề để ý đến Tô Thiên nữa, chuyển ánh mắt âm trầm về hướng Tiêu Viêm, cước bộ chợt lăng không đi đến, âm thanh hờ hững vang vọng quanh quẩn trên bầu trời:

- Nghe nói tiểu tử ngươi chỉ bằng thực lực Đấu Hoàng liền có thể chống lại cường giả Đấu Tông. Đã vậy, ngươi cùng vị bằng hữu bên cạnh cùng xuất thủ một lượt đi, miễn cho người khác nói lão phu không cho ngươi có cơ hội.

Lời nói của Địa Ma lão quỷ toát ra sự hung hăng ngang ngược cùng ngạo ý rất sâu. Đương nhiên, lấy thực lực của y cũng có tư cách để kiêu ngạo như thế. Hiện tại, bên trong Hắc Giác Vực, muốn tìm được địch nhân xứng làm đối thủ của y, thật sự cũng rất khó khăn. Mà những cường giả cùng thời với y, nếu không bất hạnh ngã xuống thì cũng đã rời khỏi Hắc Giác Vực. Mà những người lớp sau, đứng đầu như Mạc Thiên Hành, vẫn xa xa không thể so sánh cùng Địa Ma lão quỷ.

Nhìn thấy cử chỉ của Địa Ma lão quỷ, sắc mặt Tô Thiên chợt trở nên nặng nề, nhưng khi lão vừa muốn động thân, trước mặt đã xuất hiện một bóng người như quỷ dị. Hàn Phong cất lên âm thanh the thé, cười tủm tỉm, nói:

- Tô Thiên Đại trưởng lão! Đối thủ của ngươi là ta. Bây giờ, ngươi cũng đừng nên tham gia quản chuyện của người khác nha!

Nhìn Hàn Phong đứng trước mặt không xa, trên khuôn mặt của Tô Thiên hiện ra nét cười lạnh, nói:

- Hàn Phong, một khi Viện Trưởng đại nhân trở về, ta liền mang chuyện này bẩm lên cho người. Đến lúc đó, để ta xem ai có thể bảo vệ được cho ngươi?

Nghe Tô Thiên nhắc đến Viện Trưởng đại nhân, sắc mắt Hàn Phong thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên. Hiển nhiên, đối với vị Viện Trưởng trong truyền thuyết kia, hắn cũng có chút kiêng kị. Bất quá, nét mặt này cũng hiện lên rồi biến mất lập tức. Hiện giờ, hắn cùng Già Nam Học Viện đã kết thù đến mức này, có nói gì nữa cũng là vô ích. Hơn nữa, Đấu Khí đại lục to lớn như vậy, một khi hắn đã lẩn trốn, dù Mang Thiên Xích kia có là cường giả Đấu Tôn đi nữa, cũng không thể nào ngay tức khắc tìm ra, liền cười quái dị nói:

- Tô Thiên Đại trưởng lão không cần nói với ta những chuyện như thế này. Mang Thiên Xích đã mười mấy năm không trở về, ai biết là hắn còn sống hay không?

Khi Hàn Phong vừa nói xong, không chỉ Tô Thiên càng trầm mặt xuống, mà ngay cả các trưởng lão đằng sau mắt cũng tóe ra lửa giận. Một đám người mặt mũi giận dữ, hung hăng nhìn thẳng vào tên gia hỏa trước mặt, đang tính toán cùng nhau xông lên vây công, dạy cho hắn một trận.

- Nếu không sợ đám đệ tử tổn thất thảm trọng khi giao đấu, ta khuyên các ngươi nên im lặng một chút! Nếu không, các vị cường giả của Ma Viêm cốc cũng sẽ không ngồi đó mà nhìn!

Nhìn bộ dáng của mấy vị trưởng lão Nội viện, Hàn Phong cũng không sợ hãi chút nào, chỉ tay đến đám người Ma Viêm cốc đang cách đó không xa, khí tức tà ác đang lượn lờ, cười lạnh nói.

Tô Thiên phất nhẹ tay, áp chế mấy vị trưởng lão nội viện đang xung động phía sau, thản nhiên nói:

- Các ngươi cứ tùy thời chú ý đám người bên kia là được. Bên phía ta không cần quan tâm! Vạn nhất Tiêu Viêm đằng kia có chuyện gì bất trắc, các ngươi hãy xuất thủ tương trợ!

- Rõ…!!!

Nghe lệnh, những trưởng lão phía sau chỉ chần chờ một chút rồi cung kính đáp.

- Khặc…khặc…!!! Tô Thiên Đại trưởng lão đúng là người thức thời, thấy rõ đại cục a!

Thấy thế, Hàn Phong cũng không khỏi thích ý, cười quái dị nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tô Thiên cũng không thèm để ý đến những lời của Hàn Phong, chậm rãi tiến lên phía trước, đáp lại bằng ngữ điệu nhẹ nhàng:

- Lần trước vẫn còn chưa phân thắng bại! Hôm nay, lão phu liền tới thử xem tên phản đồ ngươi năm đó có thể mạnh như thế nào?

Âm thanh cuối cùng vừa dứt, Tô Thiên đang lăng không chợt dẫm mạnh bàn chân, trong cơ thể ùn ùn bộc phát ra một luồng khí thế bàng bạc. Cỗ khí thế này quẩn quanh thân lão làm cho không gian xung quanh xuất hiện những gợn sóng vặn vẹo.

Cảm thụ được cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn như uy áp của thiên địa, trong mắt Hàn Phong càng trở nên âm lãnh, nhếch miệng cười the thé đáp:

- Yên tâm, ta nhất định sẽ không làm cho ngươi thất vọng!

Nói xong, tay áo phất lên, phát ra một luồng khí thế không kém so với Tô Thiên, cuối cùng mang khí thế của lão hoàn toàn chống lại.

Hai cỗ khí thế của cường giả Đấu Tông giao nhau trên bầu trời làm cho đại đa số đệ tử đang dưới sân rộng khi cảm thụ được dư áp ập xuống, đều không nhịn nổi kinh hoàng. Đây là sự mạnh mẽ của cường giả Đấu Tông ư? Khí thế bàng bạc kia làm cho đấu khí trong cơ thể của bọn họ bị đình trệ, nếu chính diện chống đỡ, bọn họ căn bản muốn nhúc nhích còn không được.

Lúc Tô Thiên và Hàn Phong tiến vào trạng thái chiến đấu, bên kia, Địa Ma lão quỷ vẫn lăng không bước tới, không một tiếng động đã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên cách chừng mười thước. Trong hốc mắt bắn ra quang mang như ngọn lửa địa ngục nhìn chằm chằm hai người, thản nhiên nói:

- Các người hãy cùng nhau tiến lên hay muốn xa luân chiến?

Tiểu Y Tiên mặt cười rạng ngời, vươn ra ngọc thủ trắng nõn tinh tế từ trong tay áo, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm chặt, đấu khí màu xám dày đặc nhất thời từ trong nội thể dũng mãnh phát ra, đôi mắt tím thẫm yêu dị chợt liếc Địa Ma lão quỷ một cái, rồi nghiêng đầu thấp giọng nói với Tiêu Viêm:

- Bây giờ để muội lên trước, thực lực của huynh bây giờ so với y chênh lệch quá lớn, nếu trúng chiêu tất sẽ gây nên thương thế nghiêm trọng.

Tiêu Viêm lắc đầu, khẽ thở ra một hơi, đoạn nói:

- Chúng ta cùng nhau xông lên đi! Muội cũng không phải là đối thủ của hắn. Yên tâm, huynh có đủ sức tự bảo vệ mình. Muội không cần phân tâm vì huynh!

Nói đến đây, hắn đột nhiên quay đầu về phía sau nói với Tử Nghiên:

- Lần này ngươi không cần nhúng tay vào! Đối thủ lần này rất mạnh, không giống như những lần trước, biết không?

Tử Nghiên vốn đang nóng lòng muốn thử, nghe được những lời này của Tiêu Viêm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xụ xuống. Nhưng nàng lại thấy được biểu tình nghiêm túc của hắn, biết rằng nhiều lời cũng vô ích, cũng đành phải rầu rĩ gật đầu.

Nhìn thấy biểu tình kiên định của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cũng không nói gì thêm. Nàng vốn là người không thích nói nhiều, hơn nữa cũng hiểu rõ tính tình của hắn, nên cũng không có ý thể hiện quá mức, chiếc cằm thon gầy như tuyết trắng lập tức gật gật. Cùng thời điểm, mười ngón tay thon dài dữ dội bắn ra yên vụ màu nâu tím, lặng lẽ lượn lờ, ẩn chứa hương thơm làm cho lòng người say mê.

- Phân phối xong rồi sao?

Địa Ma lão quỷ vẫn cách đó hơn mười thước, hay tay ngạo nghễ khoanh trước ngực, nhìn hai người Tiêu Viêm. Y vừa nói xong, chợt phát hiện ra một đạo quang nhận màu xám, cư nhiên xé rách không gian, nổ mạnh mà đến.

Nhìn quang nhận màu xám tốc độ cực nhanh đang tập kích mình, Địa Ma lão quỷ chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không có động tác gì, từ trong cơ thể dũng mãnh phát ra một luông hàn khí đen nhánh, vừa vặn tiếp lấy quang nhận màu xám. Khi vừa tiếp xúc với hàn khí kia, quang nhận chợt dừng lại, rồi cư nhiên hóa thành một khối băng dài hơn mười thước, trong một âm thanh vỡ tung thanh thúy đã bạo liệt thành một đống băng vụn.

- Không nghĩ tới, ngươi lại có loại thủ đoạn ngoan độc như vậy! Ta thật sự đã xem thường các ngươi!

Bàn tay khô héo trơ xương chợt bắt lấy một mảnh băng vụn màu xám, đoạn chà xát thành phấn vụn, Địa Ma lão quỷ nhất thời cảm thấy kinh ngạc nói.

- Những điều ngươi không biết vẫn còn nhiều lắm!

Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, một nhân ảnh màu trắng, xinh đẹp uyển chuyển như quỷ mị trong nháy mắt chợt xuất hiện trước mặt Địa Ma lão quỷ, móng tay màu nâu tím chợt hiện ra hàn quang, tà tà vẽ ra, liền mang theo một âm thanh chói tai, xé rách không khí cắt thẳng về phía yết hầu của y.

- Xèo…xèo…

Móng tay sắc bén lướt qua, nhưng khi vừa tiếp xúc với hàn khí hộ thể của lão quỷ thì vẫn như trước dừng lại. Trong sát na, trước mặt y hiện lên một khối băng tinh màu đen lớn khoảng nửa trượng, mà móng tay sắc bén của Tiểu Y Tiên khi đâm vào, cũng chỉ tiến vào hơn một nửa, cũng không có cách nào tiến thêm một phân.

Đằng sau băng tinh, Địa Ma lão quỷ hướng tới Tiểu Y Tiên cười quỷ dị, thân hình chợt rung lên rồi biến mất.

Nhìn thấy lão quỷ đột nhiên biến mất, sắc mặt Tiểu Y Tiên nhất thời loạn biến, vội quát lớn:

- Tiêu Viêm cẩn thận! Y đang hướng về phía huynh!

Tiếng quát của Tiểu Y Tiên còn chưa dứt, trước mặt Tiêu Viêm cách đó không xa, Địa Ma lão quỷ vận trường bào màu vàng thêu khô lâu đã liền xuất hiện như quỷ mị, khuôn mặt như đầu lâu chợt âm trầm cười với hắn. Năm ngón tay như quỷ trảo không chút lưu tình, chợt trực tiếp đánh một trảo vào Tiêu Viêm. Nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ sẽ lập tức xuyên thủng yết hầu Tiêu Viêm.

- Tiểu tử miệng lưỡi sắc bén kia! Lão phu đối với ngươi vô cùng chán ghét, cho nên trước tiên giải quyết ngươi đã.

Nhìn thấy Địa Ma lão quỷ trong nháy mắt đã xuất ra một kích trí mạng với Tiêu Viêm, dưới sân rộng chợt vang lên từng tiếng thét chói tai cùng với vô số âm thanh hô lớn kinh hãi.