Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 86: Nam thê nội gián của quân phiệt (8)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Tiêu Tê mệt muốn chết, nhanh chóng ngủ say trong lòng ông xã mình.

Trương Thần Phi ôm cậu không hề nhúc nhích, mãi đến lúc nghe được tiếng hít thở đều đặn thì mới giơ tay lên kiểm tra tin nhắn.

Nhân viên của bộ phận kỹ thuật được cử đi Mỹ công tác mới vừa xuống máy bay, gửi tin nhắn cho Trương Thần Phi y như hệ thống thông báo tin tức:

[Tôi và số liệu vừa xuống khỏi máy bay, mười giờ ngày mai sẽ đến công ty. Số liệu đang được mã hoá, sẽ có một đoạn khoá được gửi đến trí não của anh, xin chú ý kiểm tra và nhận.]

Bên kia, hai ngày trước NC có gửi một email cho hắn nhưng khi hắn đang “diễn” thì không trả lời. Đối phương lại cho là hắn tức giận nên lại gửi thêm hai email nữa.

Đọc nội dung trong email, đúng là Trương Thần Phi có chút tức giận.

“Ưm…” Tiểu kiều thê đang ngủ mơ bỗng ưm một tiếng, Trương Thần Phi cúi đầu, phát hiện là khi mình đọc email thì không tự chủ được căng người nên siết đến người trong lòng. Nhanh chóng bình tĩnh lại, trấn an hôn nhẹ lên trán cậu, tắt trí não đi ngủ.

Một đêm này Tiêu Tê ngủ vô cùng yên ổn, uể oải đến sáng là được quét sạch hết, lại ăn bữa sáng tình yêu mà bình thường ông xã hay làm, tâm tình có thể nói là vô cùng tốt.

“Trưa nay ăn cơm cùng nhau đi, đến lúc đó sẽ gọi em.” Xe dừng trước Ba Tiêu, Trương Thần Phi giơ tay qua giúp tiểu kiều thê tháo dây an toàn.

“Hôm nay anh không bận hả? Số liệu chưa về à?” Tiêu Tê hơi nhíu mày, khó có được lúc tỉnh lại, Trương Thần Phi nên tranh thủ giành giật từng giây để giải quyết chuyện trí não. Đến ăn trưa với cậu thì làm lỡ rất nhiều thời gian, còn chưa nói không biết có thể nhập vào kịch bản nào lúc lái xe trên đường không.

“Bận, nhưng không quan trọng hơn em.” Trương Thần Phi mở khoá xe, cười nhìn theo tiểu kiều thê xuống xe. Câu “Nhớ anh” đêm qua đâm vào tim hắn đến giờ vẫn còn nhói, nói gì đi nữa cũng muốn giành thời gian ở cùng với Tiêu Tê.

Động tác mở cửa của Tiêu Tê dừng lại, quay đầu nhìn hắn. Nắng sớm xuyên qua kính xe, nhuộm lên khuôn mặt tuấn lãng một tầng vàng óng ánh. Y như là bị đầu độc, đột nhiên tiến đến mổ một cái trên đôi môi có ánh sáng đó.

Hôn xong, hai người đều ngây ngẩn cả người.

“Ừ… chấm điểm công.” Tiêu Tê ngượng ngùng nói một câu, nhanh chóng mở cửa xe chạy. Xuống xe, rạng hồng trên mặt biến mất không còn chút nào, sửa lại cổ áo một chút liền trở thành Tiêu tổng bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tuỳ tiện).

Trương Thần Phi vươn một ngón tay nhẹ nhàng đặt trên môi, khoé miệng từ từ mở ra, gần như là rộng đến mang tai. Nhìn bóng lưng của tiểu kiều thê ngoài cửa sổ, hai lỗ tai vẫn còn hồng hồng.

Đẩy cửa xuống xe bước nhanh chạy tới: “Viêm Viêm.”

“Sao thế?” Tiêu Tê dừng lại nhìn hắn.

“Ơ, trưa nay em muốn ăn gì?” Truyền kỳ giới trò chơi Trương Thần Phi bỗng như biến thành mấy cậu nhóc mới yêu đương lần đầu, nói mà quên từ, lại còn nói lắp bắp rồi mới rõ ràng.

“Không phải nói là đến trưa rồi tính sau à?”

“A, không thì anh chở em đến Đào Hoa Lưu Thuỷ Các nha! Chỗ đó phải đặt trước, bây giờ anh đặt.” Trương Thần Phi cười đến độ không thấy tổ quốc đâu, nhìn cứ ngốc ngốc.

Tiêu Tê buồn cười nhìn hắn, kích động đến mức này sao? Nhịn cười không chọc thủng mấy câu bịa chuyện của hắn, gật đầu: “Được.”

Sung sướng đưa tiểu kiều thê vào công ty, Trương Thần Phi nói Louis XIV đặt một bàn ở Đào Hoa Lưu Thuỷ Các, hát lẩm bẩm lái về công ty. Bước vào phòng làm việc của tổng tài thì nụ cười liền biến mất.

Chuyện đàm phán với NC không thuận lợi lắm, đối phương mong muốn đây là một ứng dụng cùng cộng tác sản xuất và chia tiền lời. NC có thể cung cấp số liệu chỗ mỗi lần cập nhật của ứng dụng xoá bộ nhớ trong, nhưng điều kiện tiên quyết là ứng dụng này chỉ có thể cài vào thiết bị ngoại thiết cho NC sản xuất.

“NC đòi 50% lợi nhuận.” Thư ký Tô Tô tập hợp tình hình mấy ngày nay nói.

Vốn thứ hai Trương Thần Phi đã nói chuyện với đối phương, ai biết là đến lúc bàn chi tiết thì lại thay đổi.

“Chết đến nơi rồi mà còn thèm tiền. Nói cho anh ta biết là chỉ có thể làm miễn phí, bọn họ không muốn làm thì tôi sẽ hợp tác với nơi khác.” Trương Thần Phi lạnh lùng nói.

“Được.”

Vốn tưởng rằng ngày hôm nay là sẽ có được số liệu liên quan của NC, hợp cùng số liệu ở Mỹ là có thể kết hợp lại vạn vô nhất thất. Bây giờ chỉ có số liệu của Mỹ thì không thể nào đảm bảo được độ chính xác.

Nhập mật mã mở số liệu ra, bộ phận kỹ thuật đang giành giật từng giây xử lý những số liệu này để đưa vào thí nghiệm.

Nhân viên trẻ tuổi mới từ Mỹ về đang đeo kính phòng phóng xạ đánh tạch tạch trước máy vi tính. Nhập tất cả mọi số liệu vào, nhìn chằm chằm màn hình chờ kết quả thí nghiệm, vừa chờ vừa giải thích cho tổng tài: “Số liệu đều được lấy nghiêm ngặt theo danh sách anh yêu cầu, số liệu thứ mười ba họ nói là mấy cái râu ria nên không muốn đưa, tôi vẫn cứ kiên trì nói cần. Xem như là hoàn chỉnh… Mẹ nó!”

Câu trước vẫn còn đang dùng giọng ôn nhu nhỏ nhẹ, câu sau thì anh trai lập trình viên bỗng nói thô tục luôn.

“Sao thế?” Từ trước đến nay Trương Thần Phi không hề để ý đến hình thái lễ nghi của lập trình viên, môi trường làm việc ở bộ phận công tác của Thạch Phi rất là tuỳ ý, khoác chân ngủ cũng được, miễn là cứ làm xong việc cho tốt.

“Bọn họ đưa số liệu version 3.0, bây giờ nội thiết trí não đã thăng cấp lên 5.0 rồi.” Quả nhiên là đồ miễn phí thì chất lượng không tốt, anh nhân viên rất là tức giận.

“Tính hoàn chỉnh thì như thế nào?” Dường như Trương Thần Phi đã sớm tính đến điều này, cũng không kinh ngạc mấy. Điều kiện mà họ đưa cho bên Mỹ là đưa số liệu và đền tiền một vài phần thì sẽ lập tức dừng việc kiện cáo lại. Ở bên kia không có server cỡ lớn, số liệu đời cũ nhưng tính hoàn chỉnh ngay cả khi cho nhân viên kiểm tra thì nhìn cũng không có vấn đề gì cả.

“Tính hoàn chỉnh thì ok.”

“Nhập số liệu vào đi, cứ viết ra ứng dụng là được.” Trương Thần Phi dứt khoát quyết định, “Cuối tuần này tăng ca, tôi sẽ tăng tiền lương gấp ba, phải làm thật nhanh.”

“Nhưng mà nếu dùng số liệu này thì ứng dụng làm ra chính là một cái xe bò cút kít đấy.”

“Xe bò cũng là xe, cái gì thì cũng phải có giai đoạn 1.0 chứ?” Trương Thần Phi cười vỗ vỗ vai của anh nhân viên.

“Tôi biết rồi.”

Từ hơn một tháng trước, Trương Thần Phi đã nói bên bộ phận kỹ thuật làm công tác cho tiền giai đoạn. Mô hình đều đã làm xong, chỉ còn thiếu giai đoạn nhập số liệu và điều chỉnh chi tiết thôi, tăng giờ làm việc lên là có thể nhanh chóng làm xong.

Chỉ mong là có thể hoàn thành trước khi nhập vào một kịch bản khác.

Đào Hoa Lưu Thuỷ Các là một nhà hàng tư, lấy từ câu thơ “Đào hoa lưu thuỷ quyết ngư phi”. Có người nói tổ tiên của chủ nhà hàng là ngự trù, các món ăn đều được đánh giá cao, món nổi tiếng là cá trạng nguyên rưới dầu. Chỉ có ba bàn, một bàn một món chiêu đãi từng khách, có thể nói là ăn rất thảnh thơi.

“Từng món ăn của nhà hàng này được làm rất châm, mười hai giờ đến thì cũng phải ăn mất một tiếng rưỡi, anh có chắc là anh đợi được không?” Tiêu Tê có chút lo lắng, cậu biết là Trương Thần Phi không xem phim, không đọc báo, không dám cùng anh em nói chuyện phiếm để không sớm nhập vào kịch bản mới, rất là cực khổ.

“Được mà, ăn năm tiếng cũng được.” Trương Thần Phi gắp một miếng cá chiên giòn vàng óng ánh cho tiểu kiều thê.

“Hôm nay là thứ sáu…” Nhìn hình dạng ông xã đã như dự tính trước, Tiêu Tê cũng không nói thêm nữa, nhớ đến cuộc điện thoại lúc sáng của Tiêu Tá Nhân, “Ba em nói là tối nay chúng ta về nhà một chuyến.”

Lần trước suýt chút nữa đã làm hỏng tiệc đầy tháng của con trai Lý gia, Lý lão gia tử rất là tức giận, cáo trạng với Tiêu Tá Nhân, nói thẳng là, ông không quản được hai đứa này, ông tự đi mà lo. Ba Tiêu suy nghĩ hay này, cuối cùng vẫn quyết định là gọi hai người bọn họ về nhà để nói chuyện.

“Được, đừng lo lắng, có ông xã ở đây.”

Trương Thần Phi tự có một bộ đối pháp để đối phó với ba vợ. Nghe nói hôm nay mẹ Tiêu ở nhà thì đến chiều gọi thư ký đi mua hai chiếc túi xách mẫu mã mới. Đến lúc tan làm đi đón Tiêu Tê thì tiện đường cũng xách luôn cục lông vàng theo.

Ba Tiêu và mẹ Tiêu ngồi trong phòng khách chờ bọn nhỏ về nhà.

“Lát nữa ông không được tức giận, lần trước Viêm Viêm đã nói đến thế rồi thì chúng ta không có tư cách khoa tay múa chân với nó.” Mẹ Tiêu thở dài, nhớ đến lúc Tiêu Tê nói chưa từng có ai cưng chiều cậu như thế thì trong lòng phát nhói.

Tiêu Tá Nhân cứng cổ vận khí một lát mới kìm nén nói một câu: “Biết rồi.”

“Gâu gâu!” Bên ngoài có tiếng dừng xe, theo đó là tiếng chó sủa.

“Ai u, Quang Tông, nhanh đến chỗ bà nào.” Mẹ Tiêu thấy cục lông xù xù vàng xàng thì nhanh chóng quên mất chuyện giáo dục con, vươn tay tiếp được cậu nhóc kia.

“Mẹ, cái này con tặng mẹ. Con không am hiểu về túi cho phụ nữ nên cứ chọn cái nào mới ra thì mua.” Trương Thần Phi đưa hai chiếc túi trong tay ra, hai ba câu đã dỗ được mẹ vợ vui vẻ.

“Ai nha, mẹ đang muốn mua cái này nè thì Thần Thần đã mua rồi, đúng là tri kỷ mà. Ông nhìn xem, nên học hỏi Thần Thần chút đi.” Một tay mẹ Tiêu ôm cún con, một tay cầm túi, còn không quên trách ba Tiêu.

“Cái này thì có gì khác nhau với một đống giỏ với túi trong tủ của bà chứ?” Thẩm mỹ của Tiêu lão tiên sinh dừng lại ở thế kỷ trước nên không hiểu mấy cái này.

“Ai, không nói chuyện nổi với ông mà.” Mẹ Tiêu ghét bỏ xua tay, mang theo Quang Tông đi cất túi.

Ra hiệu nói hai người ngồi xuống, ba Tiêu im lặng một lát rồi mới từ từ mở miệng: “Ba sẽ không nói về chuyện bên Lý gia, có đúng hay không thì tự trong lòng con biết. Lần trước Viêm Viêm có nói với ba rồi nhưng ba vẫn muốn nghe suy nghĩ thật trong lòng của Thần Thần.”

Trước đây Trương Thần Phi luôn hùa theo ý ông, giờ Tiêu Tê đã nói hết những gì cần nói rồi thì cũng nên công bằng mà nói ra rõ ràng.

Tiêu Tê nhíu mày: “Ba…”

“Con đừng nói.” Tiêu Tá Nhân xua tay.

Trương Thần Phi mỉm cười, nắm bàn tay của Tiêu Tê trong lúc vô ý thức đã nắm chặt lại: “Chuyện con cái, ba nói cũng có đạo lý.”

Bàn tay trong tay run lên một cái.

Tiêu Tá Nhân vui mừng gật đầu.

“Nhưng mà…” Trương Thần Phi không nhanh không chậm xoa nắn bàn tay của tiểu kiều thê, nhét ngón cái của mình vào để cho cậu nắm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Tụi con rất rõ ràng về việc tụi con muốn sống như thế nào. Dựa vào tình hiện hiện nay mà nói thì không thích hợp để có con. Dù sao bây giờ con đang phải bận chăm sóc Viêm Viêm, thêm một đứa bé nữa thì không thể chăm sóc tốt.”

“Nó đã mấy tuổi rồi mà còn cần con chăm sóc?” Ba Tiêu trừng to hai mắt.

Trương Thần Phi ngẩng đầu nhìn về phía ba vợ, bày ra vẻ mặt thành thật nói: “Ba tuổi.”

“…”

/Hết chương 86/

.

Cá trạng nguyên rưới dầu

.

Cực Phẩm: Xì poi chương sau:

“Lúc trước tôi vẫn luôn gạt em, sợ là sẽ doạ em chạy mất. Tôi tên Trương Thần Phi, tự Đại Điểu, là nhiếp chính vương của Đại Thạch Triều.”