Đây chẳng phải là vừa đủ để tu vị mình tăng lên đến Vũ Thần nhị giai sao?
Chính mình đánh bại ngũ tuyệt hay (vẫn) là rất dễ dàng đấy, chính mình chỉ cần sử xuất một ít phù triện lời mà nói..., muốn lấy thắng, là được một kiện thập phần chuyện dễ dàng.
Đương nhiên nếu như thương thế khỏi hẳn, mặc dù không sử dụng phù triện thì muốn chiến thắng cũng là việc rất dễ dàng, bất quá chuyện xấu duy nhất trong đó chính là Vương Trùng Dương.
Nếu như tu vị Vương Trùng Dương đạt đến cảnh giới Vũ Thần mà mình lại không thể thi triển Phong Đao Thất Sát còn có Thiên Đao nhất thức, nếu vậy muốn đánh thắng năm người liên thủ quả thật có chút khó khăn.
Còn có một nguyên nhân nữa là Vương Trùng Dương đến cùng ở nơi nào? Có phải thật sự đã chết rồi không? Đây là một nan đề.
Bất quá Cửu Âm Chân Kinh lần này khiến mình thật phiền muộn, nếu như không phải Cửu Âm Chân Kinh là một bộ điển tịch võ học tuyệt thế thì mình thật sự muốn xé nát Cửu Âm Chân Kinh cho rồi.
Mà lúc này Dương Lỗi lại nghĩ tới, Cửu Âm Chân Kinh khiến Âm Dương nhị khí trong cơ thể mình mất ổn định, vậy thì nếu mình đạt được Cửu Dương Chân Kinh, cũng chính là Cửu Dương Thần Công vậy thì mình có thẻ nào khiến Âm Dương nhị khí lần nữa đạt tới cân đối hay không? Nếu vậy thì không chừng còn có thể khiến tu vị của mình tăng lên một cấp độ nữa.
Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc?
Đẩy cửa ra, đã thấy bọn người Hoàng Dung sớm đã đợi ở một bên. r
- Các ngươi ở chỗ này làm gì thế?
Dương Lỗi nói.
- Dương đại ca, ngươi đã một ngày một đêm không đi ra rồi.
Hoàng Dung thấy Dương Lỗi đi ra, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, trong miệng đáp.
- Cái gì? Các ngươi không có lừa gạt ta đấy chứ?
Dương Lỗi lắp bắp kinh hãi, rõ ràng đã một ngày rồi, chính mình lại cảm giác chỉ mới một thoáng thôi, lại không nghĩ rằng đã một ngày trôi qua.
- Thật sự, ta cùng Dung nhi tỷ tỷ, đều rất lo lắng cho ngươi đấy.
Mục Niệm Từ nói.
Nghe Mục Niệm Từ rõ ràng gọi là Hoàng Dung tỷ tỷ, như thế khiến Dương Lỗi có chút kinh ngạc, tuổi của Mục Niệm Từ hiển nhiên còn lớn hơn Hoàng Dung một ít, hôm nay rõ ràng gọi tỷ tỷ, điều này chẳng lẽ...?
- Ngươi nhìn ta và Niệm Từ muội muội như vậy làm gì?
Hoàng Dung trên mặt ửng đỏ, bất mãn gắt giọng.
- Không có gì, không có gì.
Dương Lỗi vội hỏi:
- Đúng rồi, khi ta bế quan có người tới tìm ta hay không?
- Có một bạch y nữ tử tới tìm ngươi.
Mục Niệm Từ nói.
- Nàng có nói gì không?
Dương Lỗi đoán chừng nàng kia chính là Lâm Lung, hoặc là Lý Mạc Sầu, đại khái là về chuyện của Lâm Triều Anh, hôm nay Lâm Triều Anh có lẽ đã tỉnh lại rồi.
- Không có, ta nói cho nàng biết Dương đại ca không ở đây nên nàng rời đi rồi
Hoàng Dung vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, có chút ghen tuông nói.
Thấy Hoàng Dung như vậy Dương Lỗi không khỏi cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mà lúc này bọn người Hồng Thất Công cũng tới.
- Chúa công, ngươi không sao chứ?
Nói chuyện chính là Khâu Xử Cơ, hôm nay Toàn Chân giáo đã nhận Dương Lỗi làm chủ, xưng hô cũng thay đổi, ngay cả Hồng Thất Công cũng không hề xưng hô Dương Lỗi là tiểu huynh đệ nữa mà gọi là chúa công, vốn Dương Lỗi không đồng ý, nhưng bọn hắn cố ý như thế, Dương Lỗi thấy thế, cũng không có cách nào, đành phải tùy tiện để mặc bọn hắn thôi.
- Không có việc gì, các ngươi yên tâm, bất quá là có linh cảm nên tu luyện quên thời gian thôi, đúng rồi, chuyện ta giao cho các ngươi hiện giờ có lẽ đã phái người đi làm rồi chứ?
Dương Lỗi nhìn mấy người nói.
- Chưởng giáo đã phái đệ tử đi làm rồi, chúa công ngươi cứ yên tâm đi.
Khâu Xử Cơ nói.
- Hôm nay nhìn thấy chúa công không có việc gì rồi, ta cũng chuẩn bị đi tổng đà Cái Bang tại Tương Dương để xử lý công việc.
Lúc này Hồng Thất Công cũng nói.
- Ân, đi đi, ta chuẩn bị vào ba tháng về sau sẽ đi Đại Tống hoàng cung một chuyến, hi vọng các ngươi đến lúc đó có thể làm chuẩn bị vẹn toàn.
Dương Lỗi suy nghĩ một chút nói.
- Ba tháng sau đi Đại Tống hoàng cung? Cái này... Cái này... Xin hỏi chủ công đã có chuẩn bị vạn toàn chưa?
Mọi người nghe vậy lắp bắp kinh hãi, vội hỏi.
- Các ngươi không cần kinh hoảng.
Trông thấy mọi người quá mức sợ hãi như vậy, Dương Lỗi có chút lắc đầu:
- Chuyện không như các ngươi nghĩ đâu, không phải muốn đánh hoàng cung, mà là mình ta tiến vào hoàng cung điều tra một phen, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lại chiếm đánh hoàng cung, còn có, Khâu Xử Cơ, ngươi nói cho Mã Ngọc, bảo hắn đánh tốt cờ xí, phù triện ta cho các ngươi chính là vì để đạt được dân tâm, trước kia ta đã nói rõ ràng cho các ngươi rồi, chuyện phù triện các ngươi không cần lo lắng, chờ ta có thời gian rồi sẽ giúp các ngươi chuẩn bị một đám, cách chế phù ta cũng sẽ giao cho các ngươi, bất quá ta đoán chừng người có thể chế phù trong các ngươi sẽ rất rất ít.
- Chúa công yên tâm, chuyện ngài nhắn nhủ chưởng giáo sư huynh đã tự mình đi tiến hành rồi, cho nên chúa công hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Khâu Xử Cơ nghe vậy mừng rỡ trong lòng, giao phương pháp chế phù cho Toàn Chân giáo, đó là không thể tốt hơn rồi, đây chính là một ban thưởng lớn a.
... ...
Bọn người Hồng Thất Công đi rồi, Dương Lỗi bảo Hoàng Dung và Mục Niệm Từ tiến vào gian phòng của mình.
- Dương đại ca ngươi có chuyện gì muốn chúng ta làm sao?
Hoàng Dung nói.
Dương Lỗi bảo hai nữ ngồi xuống.
- Niệm từ, ngươi sao lại gọi là Dung nhi tỷ tỷ thế? Tựa hồ tuổi Dung nhi cũng không lớn bằng ngươi a?
Dương Lỗi mỉm cười nhìn hai nữ hỏi.
- Xấu đại ca, cái này cũng không rõ, thật là xấu chết rồi.
Hoàng Dung nghe vậy không thuận theo không buông tha, gắt giọng.
- Ta thật không biết.
Dương Lỗi bày ra một bộ dạng xấu hổ.
Hai nữ lúc này sắc mặt ửng đỏ, thoáng nhìn lẫn nhau, vẫn là Mục Niệm Từ nói:
- Đây là bởi vì Dương đại ca cùng Dung nhi tỷ tỷ sớm cùng một chỗ, cho nên Niệm Từ gọi là Dung nhi tỷ tỷ cũng là nên làm.
- Dương đại ca, ngươi đối với chúng ta rốt cuộc là cảm giác gì?
Hoàng Dung và Mục Niệm Từ hiện giờ đã biết khát vọng vĩ đại của Dương Lỗi, cũng biết một nam tử xuất sắc như hắn, tương lai nữ nhân chắc chắn sẽ không thiếu, hơn nữa hắn là người phải trở thành đế vương, tuy rằng không nhất định phải là tam cung lục viện thất thập nhị phi, nhưng nữ nhân chắc chắn sẽ không phải chỉ một hai người, thay vì đến lúc đó mới mở miệng, không bằng hiện giờ xác định vị trí của mình thì hơn.
Dương Lỗi thấy ánh mắt chờ mong của hai nữ, không khỏi thở dài.
- Các ngươi...
- Dương đại ca, chúng ta...
Chứng kiến Dương Lỗi thở dài, hai nữ biến sắc.
- Các ngươi không cần khẩn trương, hãy nghe ta nói hết.
Cuối cùng Dương Lỗi vẫn cảm thấy, chuyện của mình nhất định phải nói rõ với các nàng, nếu như mình thật sự không thể mang các nàng ra ngoài thì chẳng phải sẽ hại cả đời các nàng sao?
- Các ngươi cũng nhìn thấy thủ đoạn của ta rồi, cái này cũng không phải các ngươi có thể hiểu rõ được.