Vô Hồi nghe vậy mà nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói
- Không biết Thánh thượng lần này tới Kim Sơn Tự ta, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì? Nếu như lão nạp có khả năng làm được, nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Dương Lỗi dừng một chút rồi nói:
- Thực không dám đấu diếm, lần này là có việc cần nhờ tới quý tự.
- Thánh thượng mời nói.
Vô Hồi bảo.
- Nghe thấy tiếng tăm biết Pháp Hải thiền sư của quý tự có tu vi sâu xa khó dò. Lần này người tu luyện phương tây xâm lấn phương đông ta. Bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là đến quý tự đây, hy vọng lại được Pháp Hải thiền sư giúp đỡ.
Dương Lỗi đứng lên, nói với giọng điệu chân thành tha thiết thành khẩn .
Vô Hồi nghe vậy cũng là biến sắc. Nhưng lập tức lão liền bình tĩnh trở lại. Vô Hồi cũng là một cao thủ cảnh giới Thông Huyền , tu luyện đến nước này nên tự nhiên có thể rất dễ dàng điều tiết tâm tình của mình .
- Cái...này. . . Lão nạp không thể làm chủ.
Vô Hồi nhìn Dương Lỗi và Hàn rồi lắc đầu đáp
- Pháp Hải tổ sư đã bế quan trăm năm, lão nạp căn bản không dám quấy rầy.
Pháp Hải từ lúc trăm năm trước cũng đã tiến vào trong Kim Quang Các để bế quan tu luyện . Suốt trăm năm qua chưa bao giờ bước ra. Cho nên Vô Hồi cũng là không dám tự mình đi quấy rầy.
Mặc dù lão là chủ trì Kim Sơn Tự , nhưng Kim Sơn Tự đâu phải đơn giản như ở mặt ngoài. Những chuyện mà lão có thể làm chủ vẻn vẹn là một chút việc vặt linh tinh bên ngoài Kim Sơn Tự , còn những chuyện đích thực quan trọng thì lão không làm chủ được.
- Bế quan hơn trăm năm ?
Đối với cái này Dương Lỗi không phải rất lưu ý. Đối với một Võ Giả tu vi đạt tới cấp bậc như vậy mà nói, bế quan rất điều bình thường. Bế quan đừng nói là trăm năm, coi như là bế quan mấy trăm năm cũng thường xuyên có.
Đương nhiên nếu như đang đắm chìm trong thời khắc mấu chốt đột phá mà bị quấy rầy , thì đó thật sự là phiền toái. Có điều ngay vào lúc này lại đã không phải rất phiền toái . Nếu như chủ trì Kim Sơn Tự này không muốn đi thông tri , như vậy chính mình có nên xông vào một lần hay không ?
Dương Lỗi đã thông qua Chân Thực Ưng Nhãn do thám nên biết , hiện nay Pháp Hải cũng không phải đang tu luyện . Nói cách khác, lão đã tỉnh lại từ trong tu luyện .
- Đúng vậy, sư tổ đã bế quan hơn trăm năm , chưa bao giờ bước ra, cho nên chúng ta cũng là chịu bó tay.
Vô Hồi trong lòng cũng buồn bực . Lần này kỳ thật là một dịp vô cùng tốt, khiến cho Kim Sơn Tự lại có được cơ hội phát triển . Nhưng hiện nay Hoàng thượng này đưa ra yêu cầu thì chính mình lại vô phương làm được.
Vô Hồi rất buồn bực. Trong lòng lão đang âm thầm suy nghĩ, nếu như hiện tại Pháp Hải tổ sư xuất quan là tốt, như vậy Kim Sơn Tự là có thể lấy nắm bắt lấy cơ hội lần này , để lại lần nữa hồi phục vinh quang ngày xưa .
- Vô Hồi, ngươi cứ dẫn bọn hắn lại đây đi.
Lúc này bên tai Vô Hồi truyền đến một âm thanh, đúng là Pháp Hải đang truyền âm.
Vô Hồi nghe vậy trong lòng cả kinh, không nghĩ tới lần này dĩ nhiên thật sự kinh động đến Pháp Hải sư tổ, điều đó khiến cho lão kinh dị không thôi.
Nhưng mà trong lòng cũng là cực kì vui mừng, điều này cũng có ý nghĩa, Kim Sơn Tự sắp quật khởi trong tay mình, hơn nữa chính mình rất có khả năng sẽ được tiến vào bên trong Kim Sơn Tự, trở thành một thành viên đích thực của Kim Sơn Tự.
Niềm vui như lên trời đến thế khiến cho lão làm sao mà không cao hứng.
Vô Hồi vốn là tư chất không được tốt lắm, từ sau khi tiến vào Kim Sơn Tự , tính cho đầy đủ thì lão đã tu luyện gần ba giáp, hiện nay chẳng qua cũng chỉ là ở tại cấp bậc Thông Huyền mà thôi. Nếu như có thể lại được Pháp Hải tổ sư tán thưởng thức , tu vi của chính mình lại tiến thêm một bước, khẳng định là chuyện dễ dàng.
- Thánh thượng, Hàn Đại sư, mời.
Vô Hồi vội vàng đứng lên, nói với Dương Lỗi và Hàn
- Pháp Hải tổ sư cho mời hai vị.
Dương Lỗi mặc dù tu vi chỉ là Tứ Tượng Quy Chân, so cùng Pháp Hải thì cách biệt khá xa. Nhưng mà làm chủ nhân của thế giới này, hơn nữa Dương Lỗi vừa rồi đang lúc chú ý đến Pháp Hải, cho nên đối với lời Pháp Hải truyền âm thì đương nhiên hắn cũng nghe được rõ ràng, cũng không có kinh ngạc. Thế nhưng Hàn lại cũng là có hơi hơi kinh ngạc, hơi bất mãn đối với Vô Hồi. Vừa mới rồi còn nói Pháp Hải bế quan, hiện tại liền nói Pháp Hải thiền sư cho mời, đây không phải đang trêu mình sao? Có điều ý nghĩ như vậy, chẳng qua cũng là một cái chớp mắt mà thôi, lão nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, trên mặt lại hiện ra nụ cười.
- Xin Đại sư đi ở phía trước dẫn đường.
Dương Lỗi và Hàn nhìn nhau, rồi đi theo mà cũng không hề quay lại nhìn về phía sau.
Tức thì Dương Lỗi và Hàn liền đi theo Vô Hồi, đi tới chỗ mà Dương Lỗi trước đây dùng Chân Thực Ưng Nhãn để thăm dò, đó cũng chính là Kim Quang Các ở phía trước.
Nhìn Lâu Các này có vẻ cực kì bình thường thì cũng không ai biết, bên dưới tòa lầu các này còn có tầng hầm ngầm.
Mà cái phía dưới mới thật sự là Kim Quang Các. Kim Sơn Tự, phỏng đoán cũng là bởi vì tầng hầm ngầm này mà được gọi là như vậy. Nếu như không có tầng hầm ngầm phía dưới gò Kim Sơn , chỉ sợ Kim Sơn Tự này cũng là hữu danh vô thực .
- Hai vị, ta chỉ đưa đến nơi này , xin hai vị tự động vào đi thôi, lão tăng cũng không đi theo hai vị vào trong.
Vô Hồi đi tới ngoài cửa Kim Quang Các liền đứng lại, lão xoay người nói với Dương Lỗi và Hàn .
- Làm phiền Đại sư .
- Thánh thượng nói quá , lão tăng chẳng qua là dẫn đường mà thôi.
Vô Hồi chấp tay hành lễ đáp lễ lại.
Dương Lỗi gật đầu ra hiệu đối với lão, đợi cho Vô Hồi đi rồi, liền chuẩn bị bước vào bên trong Kim Quang Các . Mà Hàn ở một bên cũng là ôm lấy cánh tay Dương Lỗi:
- Chậm đã.
- Tại sao lại thế?
Dương Lỗi có hơi nghi hoặc nhìn Hàn. Hắn không nghĩ ra, tại sao lão ta lại kéo chính mình.
Hàn hỏi:
- Thánh thượng, ngài cứ như vậy mà đi vào sao?
- Đúng vậy, chẳng lẽ có cái gì không đúng?
Dương Lỗi nhìn dáng vẻ của Hàn mà còn có chút nghi hoặc, nhưng rồi lập tức hắn liền hiểu được. Phỏng đoán là Hàn lo lắng ở bên trong này có cơ quan gì đó, hoặc là có bẫy rập gì đó. Nhưng mà mặc dù là có cơ quan có bẫy rập, thì làm sao có thể dấu diếm được chính bản thân Dương Lỗi đây? Hắn cả cười mà nói
- Đại sư có lo lắng về phương diện không an toàn là có bẫy rập ở đây đúng không?
- Không sai, nếu như chúng ta tùy tiện đi vào như vậy, bên trong nếu như là có nguy hiểm thì chúng ta khó lòng phòng bị. Cho nên có lẽ cẩn thận một chút .