Ba tháng sau, tôi quyết định không ngủ lại ở nhà trọ của họ nữa. Sau mỗi bữa tối, bất kể muộn cách mấy tôi cũng kiên quyết về ký túc xá. Dẫu rằng ký túc xá giờ đây đã lạnh đến có thể đông cứng hàm răng, trong khi ở đây vẫn có thể ngồi mặc áo thun mà lên mạng. Song, nguyên nhân khiến tôi đưa ra quyết định này, là Tô Ân Đồng.
Một đêm nọ khi vừa bắt đầu thời kỳ cung cấp hơi ấm máy điều hòa, không rõ khi ấy mấy giờ, ánh trăng bên ngoài còn hắt chiếc bóng rõ ràng trên vách tường. Tôi vì nhu cầu cá nhân mà nửa đêm phải ráng bò dậy đi nhà vệ sinh, vừa chuẩn bị ngồi dậy thì trong mông lung, tôi phát hiện có một bóng người ngồi xổm bên cạnh tôi. “Trời ơi! Không phải là có trộm chứ?” Tôi tức thì tỉnh ngủ, nhưng vẫn không động đậy không mở mắt, trong lòng tính toán xem phải ứng phó bằng cách nào. Trong nhà còn có hai người con gái, nếu để xảy ra chuyện gì thì thật là khỏi phải sống nữa. Còn đang ngẫm nghĩ thì một bàn tay bất ngờ sờ lên tóc tôi, “Làm sao đây làm sao đây?” Tôi phải ngồi bật dậy liều mạng đến cùng hay là giả vờ ngủ để tùy cơ ứng biến? Còn chưa nghĩ ra cách an toàn nhất thì bàn tay ấy đã xuống đến mặt tôi, vuốt nhẹ từ trán, đến sóng mũi, rồi bờ môi, cuối cùng là chiếc cằm. Ngón tay hơi mát lạnh, nhưng chắc chắn là rất mềm mại, có thể cảm nhận được đây là bàn tay của phụ nữ. Lẽ nào là ‘Nhất tỷ thần thấu’ trong truyền thuyết? Mãi đến khi mùi đàn hương quen thuộc xông vào mũi, tôi mới phản ứng ra, là Tô Ân Đồng.
Thật lòng mà nói tình cảm tôi dành cho Tô Ân Đồng cũng giống như đối với một người chị. Dẫu rằng khi đùa giỡn, tôi thường xuyên quỳ một gối xuống đất làm ra tư thế cầu hôn rồi nói với Tô Ân Đồng đang ngồi trên sô pha rằng “Ôi! Nữ hoàng! Ban cho một nụ hôn đi!”, chị ấy sẽ bưng mặt tôi lên và cho một cái kiss thật kêu trên gò má; cũng có lúc khi tôi sửa xong dây mạng trong nhà, chị ấy sẽ đùa rằng phải cưới tôi về ở rể. Nhưng tất cả những thứ ấy đối với tôi, chẳng qua là sự thân thiết giữa hai người bạn bình thường, hoặc vì hai chúng tôi vốn đã rất thích đùa giỡn, vậy nên tôi chưa hề nghĩ nó theo hướng khác. Nhưng giờ đây, giữa đêm hôm thế này, chị ấy không ngủ mà chạy ra phòng khách vuốt mặt tôi, tôi không hiểu, tại sao? Tôi lay động, tay của chị ấy “huýt” một cái nhấc lên ngay, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tôi hé mắt nhìn theo, quả như suy đoán.
Từ đó, tôi lấy lý do nhà trường kiểm tra quân số mà mỗi đêm đều về ký túc xá. Dẫu cho có lạnh đến sống không bằng chết, tôi cũng không muốn khiến tình bạn thuần túy này bị biến chất. Rất nhiều năm sau khi nghe tôi kể về việc này, Tiểu Hải đã lườm tôi nói “Cậu nằm mơ thôi phải không? Đừng tự tác đa đình nhé, Ân Đồng không phải loại người như vậy đâu. Nếu chị ấy thích cậu thì đã sớm xòa vào lòng cậu nói ‘I love you’ rồi, chứ đâu cần phải như vậy?” Tôi im lặng, xoa cằm ngồi cười.
Khi giáng sinh một lần nữa tìm đến thì cũng là lúc tôi chuẩn bị rời khỏi đại học, trở về quê nhà của mình. Ba tôi đã tìm cho tôi một công việc biên tập trong tòa soạn, sẽ thực tập trước, sau đó thì có thể ở lại, đối với một người không có chí lớn như tôi, đó dường như là một nơi vô cùng thích hợp.
Vốn dự định về nhà vào ngày 21, nhưng Ninh Hải và Tô Ân Đồng nhất mực đòi chờ đêm giáng sinh để kết hợp mừng sinh nhật và từ biệt tôi. Không còn cách khác, đành đổi thành vé xe ngày 25, chờ đợi noel vậy.Bữa cơm ấy tôi ăn mà buồn bực vô cùng, hai người họ hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của một đứa chỉ ngày mai thôi là phải về nhà chính là tôi đây, chỉ lo uống rượu. Ban đầu là rượu đỏ, tiếp đến thì uống bia tươi, cuối cùng còn đòi nốc cả rượu đế. Tôi vội vàng ngăn chặn, bảo phục vụ viên lấy một ấm trà, kết quả là cả hai cùng hét vào mặt tôi: “Nhiều chuyện!” Tôi lạnh run cả người. Uống xong, họ lại bắt đầu giơ ngón tay gọi số*. Trong một nhà hàng sang trọng nào đó, khúc nhạc tranh cổ điển du dương lan truyền khắp không gian, mọi người đều trò chuyện lịch thiệp với giọng nói vừa đủ nghe, chỉ riêng có hai cô gái xinh đẹp uống đến say xỉn rồi ngồi chơi gọi số, không thể phủ nhận đây là một cảnh tượng khá là thú vị.
(Chú thích: “Giơ ngón tay gọi số” là trò chơi trong lúc uống rượu, hai người cùng lúc đọc một con số bất kỳ và giơ ngón tay ra, nếu con số của ai đọc ra bằng tổng của số ngón tay mà hai người giơ ra thì người đó thắng, người thua thì phải uống rượu.)
Đợi đến khi tôi vừa lôi vừa dìu cả hai ra khỏi nhà hàng thì đã qua 10 giờ đêm. Vẫy gọi một chiếc taxi, nhìn hai cô nàng say đến như vậy, biết rằng nếu để cả hai cùng ngồi ở dãy ghế sau thì thế nào cũng té xuống ghế. Tôi đành mở cửa ra cho Tô Ân Đồng ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn vào, sau đó đặt Ninh Hải ngồi ở phía sau, quàng tay ôm lấy Hải rồi gọi bác tài khởi hành. Suốt chặng đường Ninh Hải cứ không ngừng lẩm bẩm gì đó, Tô Ân Đồng thì cất cao giọng hát “Bài ca Quốc tế”. Tài xế taxi toát mồ hôi lạnh, chuyên tâm lái đi thật nhanh. Tôi lén hôn lên mặt của Ninh Hải, tôi biết, ngày mai thôi, chúng tôi lại phải xa nhau.
Về đến nhà, Tô Ân Đồng vẫn giữ chặt bác tài bắt người ta hát bài “Sát thủ đánh cá”, tôi tranh thủ nửa bồng nửa bế mà đưa Ninh Hải lên lầu, rồi quay trở xuống, trả tiền, vừa dỗ dành được Tô Ân Đồng xuống xe, cửa còn chưa đóng lại thì tài xế đã đạp ga phóng đi mất bóng. Tôi đành lôi Tô Ân Đồng lên nhà.
Trên cầu thang, Tô Ân Đồng đột nhiên không hát nữa, chị ấy vòng lấy cổ tôi, rất tỉnh táo mà nói với tôi:
“Nếu như không có Ninh Hải, em có thích chị không?” Đôi mắt của chị ấy sáng ngời giữa cầu thang âm u.
Tôi sững người, sau đó nhanh chóng bật cười nói: “Cho dù có Ninh Hải thì em cũng thích chị mà.”
Tô Ân Đồng cũng cười theo, nụ cười rất xinh đẹp. Chị đưa ngón tay lên chấm vào ấn đường tôi và nói: “Em cứ việc giả khờ đi!”
Hôm sau khi đưa tôi ra trạm tàu lửa thì hai người này lại đã trở về trạng thái bình thường, không ngừng căn dặn tôi phải cẩn thận, đến nơi thì gọi điện báo bình an. Ninh Hải nhét vào túi tôi một chiếc hộp, sau đó hối thúc tôi lên xe. Khi tàu lăn bánh, tôi mỉm cười vẫy chào mọi người. Vì không đeo kính, nên tôi không thấy rõ nét mặt của ai cả.
Ngồi trong khoang tàu, tôi mở chiếc hộp ấy ra, lại là một chiếc lắc tay. Nhưng chiếc lần này là một sâu chuỗi màu đỏ, từng hạt san sát nhau, đỏ đến phát sáng.
Tôi khẽ thở ra một hơi, nhìn những thửa ruộng phủ đầy tuyết lướt nhanh ở bên ngoài, một nỗi buồn chợt len lỏi khắp người, lấn áp cả niềm vui sắp sửa về với quê hương.Tôi nhanh chóng hội hợp lại với những đứa bạn chí cốt thời phổ thông. Bốn người bơi tiếp sức năm xưa ngoại trừ A Tứ đã đi nước ngoài ra, ba người còn lại đều đã trở về cố hương. Kỳ thật thì A Tam – Dương Căng căn bản không hề rời khỏi, đại học mà nó thi vào ở ngay tại quê nhà. A Đại – Trần Đam tốt nghiệp trường Cảnh sát, nay đã là cảnh hoa, còn là loại cảnh sát hình sự có tính chất công việc gay cấn nhất, mỗi ngày đều vác theo súng truy lùng sát thủ hoặc kẻ cướp; Khắc Khắc (biệt danh của Dương Căng) học ngành ngoại ngữ, nay đang là nhân viên văn phòng trong một công ty nước ngoài, còn nuôi một con chó giống Husky đẹp đến quá đáng; và tôi, ngoài việc ‘vùi đầu’ vào công việc nhàm chán ăn không đủ no mà đói cũng không đủ chết thì mỗi ngày, việc vui nhất chính là quây quần bên họ, ba chúng tôi choàng vai nhau đi đây đi đó, sau lưng dắt theo một con Husky oai phong lẫm liệt khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Mẹ tôi bắt đầu bận tâm về vấn đề tình cảm của tôi, song lần nào cũng bị thái độ lạnh nhạt của tôi làm cho tức điên lên.
Những ngày không có Ninh Hải rất bình dị, tôi đang trải qua, trải qua mà thôi.
Đến hè, tôi về trường lấy bằng tốt nghiệp sẵn tiện tham gia tiệc chia tay, tôi đến nhà trọ thăm Ninh Hải và Tô Ân Đồng. Hôm ấy đổi lại là tôi uống say, trong mơ hồ tôi nghe thấy Tô Ân Đồng nói chị ấy và Ninh Hải chuẩn bị thi TOEFL để ra nước ngoài. Trường đại học mà họ học ở Mỹ đã gửi thư mời họ sang đó tiếp tục lên cao học. Hai chữ ‘Chúc mừng’ rất lớn tiếng, tôi đã dùng nó để che đậy sự trống trải trong lòng mình. Tôi luôn như vậy, luôn lẩn tránh, luôn đùn đẩy, có lúc ngay cả chính tôi cũng phải hỏi mình, tại sao mày lại vô dụng như vậy?
Lại một năm qua đi.
Tôi đã triệt để lột bỏ phong cách sinh viên, mà trở thành một nhân viên văn phòng thật sự. Vào một ngày cuối xuân, một buổi sáng như bao hôm nào, trong lúc tôi và đồng nghiệp Đoạn Phi Phi ngồi ngẫm nghĩ xem nên giải quyết bữa trưa bằng món gì thì đột nhiên, có điện thoại vào nói có người đến tìm tôi. Tôi uể oải đứng dậy, từ từ đi xuống bốn tầng lầu. Vừa đến cửa cầu thang, tôi đã nhìn thấy Ninh Hải, cậu ấy đứng đấy, mỉm cười với tôi.
Ánh nắng bên ngoài quá chói chang, tôi không khỏi nhắm chặt mắt lại, tôi muốn xác định hình ảnh trước mắt là thật hay là ảo tưởng. Ninh Hải đã uốn tóc, mái tóc gợn sóng được nhuộm màu nâu vàng, ngoan ngoãn xõa dài ở sau lưng, áo len mỏng màu xanh lá cây với cổ lọ và tay áo bảy phân, váy trắng chữ A dài đến gối, đôi chân thon dài đứng trên chiếc giày cao gót, đôi môi đỏ hồng, cặp mắt long lanh, làn da mịn như vỏ trứng gà. Tôi thầm cảm thán, ôi một năm, chỉ là một năm thôi, sao có thể trưởng thành đến xinh đẹp và quyến rũ vậy chứ, nụ cười ấy thật sự muốn làm tan cả trái tim tôi.
Khi tôi phóng về phòng làm việc xin nghỉ phép thì bị Đoạn Phi Phi kéo lại, cô ấy chỉ vào mũi tôi mà hỏi:
“Khai mau! Quen được một người xinh đẹp như vậy từ lúc nào thế?” Tôi cười hì hì, thừa lúc cô ấy không để ý thì nhanh chóng thoát ra kiềm cố, tâm trạng phấn khởi chạy đi tìm Tiểu Hải.
Xe của Ninh Hải rất thơm, tôi hít sâu một hơi.
“Wow! Ninh Hải cậu phát tài rồi sao? Mới đây đã sắm được chiếc xe đẹp như vậy!”Ninh Hải không trả lời, mà giang tay ra ôm lấy tôi. Rất lâu sau, bên tai tôi vang lên giọng nói khe khẽ của Ninh Hải:
“Lạc Dịch, mình nhớ cậu.”
Tôi không cầm được lòng mà hôn lên mặt Tiểu Hải một cái, cậu ấy đỏ mặt, buông tôi ra, xoay người lại thắt dây an toàn, khởi động xe. Tôi nghiêng mặt qua nhìn Tiểu Hải, vừa nhìn vừa cười, Ninh Hải ngượng ngùng mà lườm tôi một cái, “Cười gì chứ?”
Tay trái đang giữ vô lăng, Ninh Hải giơ tay phải qua véo tôi, tôi lách người trốn khỏi.
“Nè, nè! Chuyên tâm lái xe được không, sinh mạng tài sản của hai ta đều đang nằm trong tay cậu đấy.”
“Biết mà còn chọc.”
“Thì có gì nói đó mà.”
“Còn nói nữa?”
“Không dám nữa không dám nữa. Tiểu Hải.”
“Hmm?”
“Chẳng phải cậu đã đi Mỹ sao?”
“Ò, Ân Đồng đã đi, mình không đi. Mình đã tìm được công việc ở đây rồi, hơn nữa năm sau là nhận được bằng Thạc sĩ, cũng đủ rồi, không muốn học lên nữa.”
“Thật sao?”
“Gạt cậu làm gì chứ? Mình đang làm giảng viên thực tập ở Học viện Kiến trúc, đã đi làm được hai ngày rồi.”
Tôi không giấu được niềm vui, miệng cười toét đến hai bên lỗ tai, “Vậy là sau này chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày rồi?”
Ninh Hải gật đầu. Tôi chỉ thiếu nhào lộn ngay tại chỗ thôi.
“Vậy mình dắt cậu đi gặp bạn mới.”
“Những đứa bạn ăn chơi của cậu mình không thèm quen đâu.”
“Ai nói thế! À phải, tại sao cậu lại không đi Mỹ? Thi rớt?”
“Không, đã nhận được giấy báo nhập học, visa cũng đã xong, đến cuối cùng khi phải khởi hành thì mình từ bỏ.”
“Tại sao?” Tôi trợn to mắt.
Ninh Hải không đáp, tôi sáp tới gần cười gian xảo,
“Không phải là vì mình đấy chứ? Cậu có thể xem mình là gia quyến mà dắt đi theo mà?”
Đúng lúc đến chốt đèn đỏ, Ninh Hải quay qua nhìn vào mắt tôi, “Cho dù có dắt cậu theo thì cũng không phải là gia quyến.”
“Vậy là gì?”
“Thú cưng!”
“……”
Hôm sau, tôi dắt Ninh Hải đến quán bar, tôi đã hẹn A Đại và A Tam đến, muốn giới thiệu họ quen nhau. Tôi hy vọng Ninh Hải có thể hòa nhập với bạn bè của tôi, cũng hy vọng bạn bè của tôi chấp nhận cậu ấy. Trần Đam dù không mặc cảnh phục cũng không làm thuyên giảm nét anh khí, từ nhỏ Trần Đam đã như vậy, da đen, cao ráo, cặp chân mày rậm, đôi mắt sáng sủa rất hữu thần, nhìn lướt qua thì khá giống Kim Yến Tây trong “Kim phấn thế gia”. Song, Trần Khôn trang điểm quá đậm, Trần Đam thì khác, cô ấy vốn là con gái, nên nhìn vào thấy xinh hơn nhiều, chỉ chiếc quần jeans và áo thun đơn giản, mặc lên người cô cũng tự nhiên mà toát lên một phong vị khác. Dương Căng bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng thực chất thì rất hoạt bát, dẫu rằng sẽ có lúc sống trong trạng thái mộng du vào những khi thiếu ngủ, nhưng cơ bản thì chỉ cần có cô, chắc chắn sẽ không sợ không có tiếng cười. Từ năm mười tuổi thì chúng tôi đã cùng học bơi, mười mấy năm trôi qua, tình bạn của chúng tôi đã vô cùng khăng khít. Khi tôi và Ninh Hải bước vào thì Trần Đam đang một tay ôm lấy con Husky của A Tam, một tay cầm điện thoại. A Tam thì chăm chú nhìn lên sân khấu với cặp mắt si mê, vấn đề là trên sân khấu chỉ có một chiếc micro, ngoài ra thì chẳng có lấy một ai, thật không hiểu nó đang say đắm vì cái gì. Trần Đam nhìn thấy chúng tôi thì nhanh chóng kết thúc cuộc gọi và đứng dậy, đồng thời không quên vỗ một cái vào đầu của A Tam, kết thúc giấc mơ đến quá sớm của nó. Tôi vừa giới thiệu xong, còn chưa chờ người ta phản ứng thì Khắc Khắc đã nhào tới trước mặt Ninh Hải, chớp chớp mặt rồi hỏi với vẻ ngây thơ:“Ninh Hải, tôi có thể gọi cô là chị dâu không?”
Ninh Hải ngớ ra, tôi thì đen cả mặt. Vẫn là Trần Đam hiểu A Tam, bàn tay xòe ra một cái là lập tức kéo nó lui ra sau vài bước, bản thân thì nói với Ninh Hải:
“Con nhóc này đầu óc có vấn đề, hay ăn nói lung tung, đừng để tâm ha. Sau này chúng ta đều là bạn rồi, dưới tình trạng Lạc Dịch mang đến nhiều phiền phức cho bọn này như vậy mà cô có thể chủ động thu gom nó, chúng tôi thật sự rất là cảm kích. Xin giới thiệu thêm, đây là Apollo, hiện đang thay thế vị trí của A Tứ.”
Vừa nói, Trần Đam vừa chỉ vào con Husky đang cố mạng nguẩy đuôi. A Tam rất là phối hợp mà ra lệnh:
“Apollo, bắt tay.”
Con chó ấy vội vàng và nhanh chóng ngồi xuống, giơ một chân phải lên. Ninh Hải sau khi trải qua những giây phút ngạc nhiên ban đầu thì đã bắt đầu bắt kịp và thích nghi với biểu hiện của hai người này, gương mặt tươi cười, Tiểu Hải khom xuống nắm lấy chân của chú chó lắc lư qua lại,
“A Tứ, xin chào mày nhé.”
Cử động này rất được lòng của Trần Đam và Dương Căng. Vậy nên tiếp theo đó, A Tam đã tận tình phát huy sở trường bà tám của nó, thêm vào sự “hỗ trợ” nhiệt tình của Trần Đam, hai người họ đã hùa nhau kể hết mọi chuyện xấu hổ của tôi khi còn nhỏ cho Ninh Hải nghe. Họ kể rất nhập tâm, đến mức sóng biển phải chào thua, mà trời đất cũng phải biến sắc, Apollo cái đồ trọng sắc khinh bạn chưa chi đã kê đầu lên đùi của Ninh Hải. Trần Đam châm một điếu thuốc, cười một cách gian xảo. Tôi vô cùng hối hận với quyết định đưa Ninh Hải đến đây của mình, chỉ biết ngồi nốc bia. Có vẻ như Ninh Hải rất có hứng thú với chuyện năm xưa của tôi, còn A Tam thì giống như gặp được tri âm vậy, đúng là nhiều chuyện mà! Không thể không nhắc đến một việc, Dương Căng cái cô nương khờ này cứ nhất mực đòi gọi Ninh Hải là chị dâu, mỗi khi cái xưng hô này tuôn ra, không khí đều tự nhiên trầm xuống một lúc, và chỉ đen trên mặt tôi cũng sẽ tăng thêm vài đường. Thật không hiểu cái cách xưng hô này từ đâu ra nữa, song Ninh Hải sau vài lần ngượng ngạo thì cũng đã bất ngờ thừa nhận trong im lặng, khi A Tam gọi chị dâu, cậu ấy đã đáp lại???! Đối với điều này, tôi thật sự không biết phải nói sao.
Ra khỏi quán bar, tôi phải mất rất nhiều hơi sức mới có thể tách rời bàn tay không chịu buông tha Ninh Hải của A Tam, đồng thời đá nó qua cho Trần Đam rồi kéo Ninh Hải lên xe, thề là sau này sẽ giảm thiểu tạo cơ hội cho họ gặp nhau. Ninh Hải dường như rất thích họ, vừa lái xe vừa cười nói với tôi:
“Bạn của cậu vui tính thật, mình cười đến đơ cả hàm rồi. Cậu ngày nào cũng đi chung với họ cũng thú vị thật.”
Tôi rất là bất lực mà nhắc nhở Ninh Hải, “Tớ phải trả giá bằng danh dự của mình đấy.”
“Cậu còn có danh dự à?”
Tôi đột nhiên hiểu ra rằng Ninh Hải là một người vô cùng nhiệt tình trong việc hạ tôi xuống một vị trí cực hạn, cho nên tôi quyết định trả thù. Bản lĩnh khác tôi không có, nhưng cù lét Ninh Hải trong lúc cậu ấy lái xe thì tôi giỏi lắm, ngờ đâu tôi vừa giơ tay qua đó, còn chưa hành động thì đã bị giữ lại. Ninh Hải giữ lấy tay tôi và đặt trên chiếc nệm nhỏ phía sau cần số, không nói gì thêm, mà chỉ nắm lấy. Không khí bắt đầu có hơi ngượng ngạo, tôi không mấy quen với việc có cử chỉ quá thân mật với người khác, nắm tay khi đi dạo hay qua đường thì không sao, nhưng tự dưng nắm tay kiểu này sẽ khiến tôi rất khẩn trương, vậy nên, lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi.“Cậu nóng lắm sao?” Ninh Hải mắt vẫn nhìn về trước, hỏi rất tự nhiên.
“Hửm? À, không, không nóng.”
“Không nóng sao lại đổ mồ hôi?”
“Ưm….ưm….” Tôi ậm ừ nửa ngày trời cũng không nói ra được lý do, đúng lúc phía trước có ngã rẽ, Ninh Hải buông tay tôi ra đề gạt số, tôi vội vàng rút tay lại, song lại cảm thấy như vậy không hay lắm, bèn nhỏm tới lấy chai nước suối trên tablo.
“Lạc Dịch.”
Trong lúc tôi đang rầu vì nghĩ xem phải hóa giải sự ngượng ngạo này như thế nào thì Ninh Hải đã lên tiếng trước.
“Hửm?”
“Hơn một năm qua, cậu đã làm gì?”
“Làm gì? Làm gì là sao?”
“Ưm…nói gì cũng được, ví dụ như công việc, cuộc sống. Và…” Ninh Hải khựng lại một lúc, “Tình cảm.”
Khi nói đến hai chữ cuối cùng, Ninh Hải vẫn nhìn về trước, giọng hơi thỏ thẻ, nhưng thái độ lại rất kiên định.
“À, cũng đâu có gì. Chỉ là đi làm ở nhà xuất bản, bình thường thì đi chơi với Trần Đam và Khắc Khắc. Tớ rất lười, cậu biết mà, nên cũng không có gì đặc biệt.” Tôi mở nắp chai ra hớp một ngụm nước, nói một cách thoải mái.
“Vậy, còn tình cảm?”
“Ặc ặc ặc….” Tôi ho một cách giả tạo, muốn cười.
“Gì mà tình cảm chứ, cậu muốn hỏi mình có quen bạn trai không chứ gì? Nói văn vẻ như vậy làm gì.”
Ninh Hải cười rồi, dưới những ánh đèn neon, gương mặt của Ninh Hải mang một nét đẹp đặc biệt.
“Không có.” Tôi ngã ra ghế, chỉ tuôn ra hai chữ.
Thông qua ảnh phản chiếu từ kính cửa sổ, tôi nhìn thấy khóe môi của Ninh Hải dần dần cong lên, và dừng lại ở một mức độ vừa đẹp. Tôi rất muốn hỏi: Tiểu Hải, còn cậu? Tình cảm của cậu thì thế nào? Nhưng thấp thoáng, tôi dường như có thể đoán biết đáp án của bạn ấy sẽ giống như của tôi, dù vậy, tôi cũng không hỏi. Những lời nói như vậy quá mập mờ, có lẽ trong mắt người khác, đây chẳng qua là cuộc trò chuyện của hai người bạn lâu năm, nhưng tôi biết, không phải.
Trường đại học ấy cung cấp cho Ninh Hải một phòng nghỉ trong ký túc xá, đó là một tòa nhà xây theo phong cách xưa. Nghe nói tòa kiến trúc này được xây từ thập niên 80 của thế kỷ trước, với loại gạch men đỏ. Giáo viên mới đến đều như vậy, phúc lợi tính từ cấp bậc thấp nhất. Tôi bảo Tiểu Hải đừng nhận nó làm gì, dù gì ngày nào cũng sẽ về nhà, nhận căn phòng rách nát này làm gì chứ. Nhưng Ninh Hải không chịu, lý do là trường đã cho thì không thể để trống, cậu ấy thích không khí sinh hoạt bình dân như thế. Trong ký túc xá còn có những nhân viên và gia quyến khác của giáo viên trường, mỗi ngày đều rất náo nhiệt, nghĩ thôi cũng thấy thú vị. Ninh Hải dẫn tôi đến tham quan, không biết thì thôi, đến rồi chỉ có nước bị dọa chết. Các căn phòng được ngăn ra bằng thạch cao, rồi dùng sơn phết lên cho giống vách tường, hiệu quả cách âm cực kỳ tệ. Cụ thể là tôi đã nghe được rất rõ ràng có một người ở căn kế bên vừa thả hơi. Tôi nói với Ninh Hải nếu như ngủ ở đây, buổi tối nằm mơ nói mớ sẽ bị người ta nghe thấy hết. Cái nơi này ngoài tiếng hít thở không bị nghe thấy thì còn gì mà người ta không nghe được cơ chứ? Ninh Hải bèn nói buổi tối vẫn sẽ về nhà ngủ, nơi đây chỉ dùng để nghỉ trưa thôi, vậy nên mới thu dọn ít đồ đạc sang đây. Thế là, tôi đã trở thành một nhân viên gia chính, bỏ ra một buổi chiều cùng Ninh Hải dọn dẹp sạch sẽ nơi ở mới.
Buổi tối, tôi cùng Ninh Hải đến siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày, khăn giấy khăn tay đủ thứ chất đầy cả một xe đẩy. Khi đi ngang một quầy triển lãm, nhìn thấy những tấm ga giường một lớp được xếp trong hộp, Ninh Hải bước tới cầm một cái có hoa văn lông vũ và viền xanh của hạt đậu, bèn hỏi tôi, “Đẹp không?”. Tôi gật đầu, “Đẹp.” Thế là Tiểu Hải để nó vào xe. Tôi cười cậu ấy:
“Xem ra cậu định sống ở đó thật rồi, thế thì mua thêm cái bếp từ đi?” Ngờ đâu Ninh Hải nhìn tôi với ánh mắt mơ màng một hồi, cuối cùng gật đầu nói, “Cũng có lý, đi thôi, tới đó xem.”
Khóe môi giựt giựt, giữa siêu thị náo nhiệt, tôi đã đứng hình.