Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 168: Nghiêm, nghỉ, nhìn xuống dưới



Trong ống kính ngoài hai đại nhân đang vong tình hôn môi, còn có một đứa nhỏ tinh xảo như búp bê, đang đứng bên dưới tò mò nhìn họ.

Mai Nguy Hiểm sờ sờ bụng nhỏ đang kêu ùng ục ùng ục, nhìn lại hai đại nhân còn chưa thân xong, nhíu nhíu tiểu lông mày.

Nhóc cố ý lượn một vòng xung quanh hai người, muốn hấp dẫn sự chú ý, mà hai đại nhân nào đó vẫn không phát hiện đến nhóc, bất mãn đô đô miệng nhỏ, nhóc lấy thông tấn khí trong túi ra, sau đó chạy đến đứng bên cạnh hai người.

Số 1 và số 2 không biết hài tử muốn làm gì, quay đầu liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục chụp hình, chỉ thấy hài tử mở thông tấn khí bấm bấm gì đó, một tiếng quát nghiêm khắc chói tay truyền ra: “Nghiêm!”

Hai người đang vong tình hôn môi bỗng nghe giọng Lão tổ tông, nhanh chóng buông đối phương ra, đứng thẳng người. Thanh âm nghiêm nghị này không những hù đến hai đại nhân đang hôn nồng nhiệt, còn dọa đến đám trợ thủ đang chỉnh lý.

“Nghỉ.”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng phản xạ có điều kiện đưa chân nghỉ, ngay sau đó, là một đạo thanh âm non nớt: “Nhìn xuống dưới.”

Bọn họ cúi đầu, liền thấy nhi tử ủy khuất nhìn bọn họ: “Phụ thân, baba, con đói bụng rồi.” (´・Ω・`)

Phù một tiếng, đám người Số 1 cùng nhóm trợ thủ đều hôm bụng cười ha ha. (>▽<)

Phong Tĩnh Đằng kinh hoàng: “…” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tiếng nghiêm lúc nãy khiến tiểu huynh đệ của anh đang cương mềm nhũn lại.

Sở dĩ bị như vậy, bởi vì hai tháng gần đây, cuối tuần đều đến biệt thự của Lão tổ tông Mai gia, thường xuyên nhìn ông huấn luyện con cháu, hoặc cùng các đệ tử huấn luyện chung, khiến anh sinh ra phản xạ có điều kiện.

Mai Truyền Kỳ cũng không tốt hơn Phong Tĩnh Đằng chỗ nào, khóe miệng mạnh mẽ co rút: “Mai Nguy Hiểm, con không có chuyện gì thì ghi âm giọng Lão tổ tông chi vậy?”

Đứa nhỏ này có biết trong lúc thân thiết bỗng nghe giọng Lão tổ tông là một chuyện rất rất đáng sợ không.

Mai Nguy Hiểm bĩu môi nói: “Con sợ sau này huấn luyện ở chỗ Lão tổ tông sẽ bị bắt nạt, cho nên, trước đó thu âm giọng ông để dọa bọn họ, theo cách nói của baba, chính là chuẩn bị trước khi chiến đấu.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Phong Tĩnh Đằng dở khóc dở cười dắt hài tử tay: “Trời đã sáng, chúng ta ăn sáng trước đi.”

Hắn quay đầu cùng bọn Số 1 nói: “Mọi người không cần vội, chúng ta đến lầu một ăn sáng trước.”

Ba người ra khỏi phòng, liền gặp Giản Dực đang ngáp liên tục.

Giản Dực nhìn thấy ba người bọn họ, lười biếng nói một câu: “Sớm a.”

Lập tức, ánh mắt nhìn đến người Mai Truyền Kỳ liền bất động rồi.

Giản Dực mặt lộ vẻ cổ quái nhìn từ đầu đến chân bọn họ, cả ba cha con đều đội mũ beret, trên người đều là quân trang, dưới chân cũng mang giày giống nhau, ngoại trừ màu sắc khác nhau, còn lại đều y hệt.

“Chà chà, nếu không phải đã biết mục đích đến Vô Cảnh sâm lâm, nếu không, tôi còn tưởng mấy người đi chụp hình cưới đó.”

Ngay sau đó, Giản Dực như phát hiện gì đó: “Mịa nó, lại còn trang điểm nữa, mấy người muốn nháo gì đây?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nghe Giản Dực trong lúc vô tình nói như thế, cuối cùng Mai Truyền Kỳ cũng biết Phong Tĩnh Đằng muốn làm gì.

Rõ ràng đến Vô Cảnh sâm lâm là tìm thảo dược, Phong Tĩnh Đằng mang theo một ngàn tên lính không nói, lại còn dẫn thợ chụp ảnh, chuyên gia trang điểm, thanh thế lớn như vậy, nguyên lai là muốn chụp hình cưới.

Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ đã đoán được mục đích khác đến Vô Cảnh sâm lâm, thừa dịp Mai Truyền Kỳ còn chưa nổi giận, nói: “Tôi muốn cho em ngạc nhiên.”

Mai Truyền Kỳ thấy Số 1 và Số 2 đang chụp hình liên tục phía sau, trợn mắt: “Thật đúng là đủ ngạc nhiên.”

Phong Tĩnh Đằng ôm vai cậu: “Trước đây em từng nói muốn chụp ảnh cưới trong Vô Cảnh sâm lâm, cho nên, thừa dịp lần này tới tìm thảo dược, thuận tiện chụp hình cưới luôn, nếu không lần sau phải đi thêm một chuyến nữa, mà cũng chưa chắc có thời gian trở lại Vô Cảnh sâm lâm.”

Mai Truyền Kỳ buồn bực.

Khi nào cậu nói muốn chụp hình cưới a?

Lại còn cái gì mà phải ghi hình trong Vô Cảnh sâm lâm nữa?

Mai Truyền Kỳ tinh tế suy nghĩ một chút, rốt cục nhớ đến thời điểm ở tinh chiến căn cứ, quả thật lúc đó cậu có nói qua những lời như vậy.

Nhưng lúc đó cậu chỉ tùy tiện nói ra, không ngờ Phong Tĩnh Đằng lại tưởng thật, hơn nữa, còn đem những lời này khắc sâu vào lòng như vậy.

Mai Truyền Kỳ vốn còn tức giận, lại phát hiện mình căn bản không thể giận Phong Tĩnh Đằng, cuối cùng đành nói: “Đừng làm lỡ việc tìm thảo dược là được.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Bảo đảm sẽ không.” Phong Tĩnh Đằng hôn lên mặt cậu một cái.

Mai Truyền Kỳ đảo mắt nhìn đám binh lính tới lui, tức giận đấm vào ngực Phong Tĩnh Đằng: “Phong thượng tá, anh làm trò thân thiết người khác trước mặt thuộc hạ, uy nghiêm gì của anh cũng đều mất hết.”

Phong Tĩnh Đằng không sợ thể hiện bộ dạng khác của mình trước thuộc hạ, không thèm để ý nói: “Trước mặt em, xưa nay anh không quá uy nghiêm.”

Lời này khiến Mai Truyền Kỳ cao hứng không thôi, khóe miệng cong lên một độ cong, thật lâu không hạ xuống.

Lúc ăn sáng, Số 1 và Số 2 vẫn chuyên nghiệp như cũ, máy ảnh trong tay không rời khỏi phụ tử ba người, cho dù lúc ăn cũng nhờ trợ thủ uy cho.

Bữa sáng qua đi, Phong Tĩnh Đằng trước hết gửi hình ảnh thảo dược Giản Dực muốn tìm vào máy truyền tin của mỗi tên lính, cho bọn họ mười phút ghi nhớ hình dáng thảo dược, sau đó phân nhiệm vụ.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, phi thuyền bắt đầu oanh tạc vào Vô Cảnh sâm lâm.

Lúc này, trong Vô Cảnh sâm lâm ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, sôi trào một mảnh, rất nhiều cao cấp dị thú ngửa đầu gào thét, làm kinh hoảng đến các dị thú cấp bậc thấp hơn đang chạy trốn tứ phía, thậm chí còn có cao cấp dị thú muốn bay lên công kích phi thuyền, thế nhưng, đều bị đạn pháo phi thuyền vô tình đánh hạ.

Sau khi bắn phá, các dị thú cao cấp bên dưới phi thuyền đã bị thanh lý không sai biệt lắm, tất cả mọi người lái cơ giáp bay xuống Vô Cảnh sâm lâm.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ không điều khiển cơ giáp của mình, mà cùng Giản Dực, Mai Nguy Hiểm lên cơ giáp của Phong Tĩnh Đằng vào Vô Cảnh sâm lâm.

Thừa dịp Phong Tĩnh Đằng mang đội càn quét tàn dư cao cấp dị thú, Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực, Mai Nguy Hiểm phân biệt đem các loại súng ống khoác lên người.

“Con trai, nhiệm vụ hôm nay của con là bảo vệ hảo chính mình, đừng để rớt nón, biết không?” Mai Truyền Kỳ vừa nói vừa xốc mũ Mai Nguy Hiểm lên, quả nhiên lỗ tai mèo liền lộ ra ngoài.

“Dạ.” Mai Nguy Hiểm hai chân khép lại đứng thẳng, hướng baba chào theo kiểu nhà binh.

Giản Dực cười nói: “Đứa nhỏ này càng ngày càng có phong độ quân nhân.”

“Cũng không nhìn xem là con cái nhà ai.” Mai Truyền Kỳ kiêu ngạo nói, giúp đứa nhỏ đội nón ngay lại, xác định sẽ không dễ rơi mới yên tâm.

Ba người trang bị xong xuôi, bắt đầu tham quan cơ giáp thương (kho) của Phong Tĩnh Đằng.

Mai Truyền Kỳ phát hiện bất kể là vách cơ giáp thương, hay là phím nút cũng đều dùng vật liệu cao cấp nhất chế tạo, khiến cậu không ngừng hâm mộ.

Mai Nguy Hiểm nhìn cơ giáp thương cao cấp, đôi mắt lòe lòe toả sáng, chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng “Baba, con cũng muốn một chiếc cơ giáp cấp mười a.”

“Có thể, chính con chế ra đi, nếu làm không được, đừng nói là con trai của ta.”

Mai Nguy Hiểm mất hứng đô đô miệng nhỏ.

Giản Dực xì một tiếng: “Có người bắt nạt con mình như vậy sao?”

Hắn đau lòng ôm lấy hài tử: “Đừng quan tâm baba con, baba con là quỷ hẹp hòi, không nỡ mua cơ giáp cho con, chờ con lớn lên, nếu không có cơ giáp, con cứ việc tìm…” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Nguy Hiểm nghe đến đó, không nén được cao hứng nhìn Giản Dực, đang định cảm ơn, chỉ nghe Giản Dực tiếp tục nói: “Tìm cha con muốn đi.”

Mai Nguy Hiểm đầu đầy hắc tuyến: “…”

Nhóc còn tưởng không có cơ giáp, có thể tìm Dực thúc thúc.

Mai Truyền Kỳ khinh bỉ nhìn Giản Dực.

Liền tại lúc này, thông tấn khí trong cơ giáp vang lên: “Báo cáo Thượng tá, dị thú trong phạm vi ba mươi dặm đều bị đánh gục.”

Phong Tĩnh Đằng trả lời: “Xác nhận lần thứ hai.”

Sau hai mươi phút, binh lính lần thứ hai thông báo: “Báo cáo Thượng tá, trải qua lần thứ hai xác nhận, dị thú trong phạm vi ba mươi dặm quả thật bị đánh gục toàn bộ.”

Phong Tĩnh Đằng hạ lệnh: “Toàn thể nghe lệnh, an bài nhân viên rời khỏi cơ giáp, nhanh chóng tìm kiếm thảo dược.”

“Vâng.”

Phong Tĩnh Đằng từ ghế điều khiển lên: “Chúng ta xuống.”

Anh chọn vài vũ khí vừa tay, nhanh chóng trang bị, cùng đám Mai Truyền Kỳ rời cơ giáp thương, sau đó, đem thu hồi cơ giáp vào nút không gian.

Lúc này, toàn bộ khu rừng tràn đầy mùi máu tanh gay mũi buồn nôn, bốn phía đều là thi thể cự đại của cao cấp dị thú, nhân loại đứng dưới thân bọn chúng, quả thực giống như một con kiến nhỏ bé, nếu không phải trước đó phi thuyền đã trắng trợn bắn phá một trận, bọn họ không thể nhanh chóng thuận lợi đứng đây.

Tiếp đó, đội ngũ chia làm mười tổ, mỗi tổ có hai mươi người rời khỏi cơ giáp, dùng hai chân đi bộ, phụ trách tìm kiếm thảo dược trong rừng, những người còn lại thì ở trong cơ quáp thương, bảo vệ hai mươi người an toàn, cứ thế, hành động tìm thảo dược liền triển khai như vậy.

P/S by Thỏ: Cóa ai đọc chương này mà nhịn cười được hem =))))))