Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 61: Ngủ ngon ( ̄3 ̄)



Đêm hôm đó vì được ngủ cùng Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng nên Mai Nguy Hiểm cao hứng cả buổi.

Trước khi đi ngủ, đứa nhỏ liền tặng cho hai vị đại nhân một cái hôn chúc ngủ ngon.

Phong Tĩnh Đằng cũng làm động tác tương tự, ở trên trán hài tử và Mai Truyền Kỳ nhẹ nhàng hôn một cái.

Tiếp nhận nụ hôn này Mai Truyền Kỳ cảm thấy bối rối.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ con mình và tiểu nam hài trong ảnh chụp ra, cậu chưa bao giờ nhận được cái hôn chúc ngủ ngon nào từ người khác, kể cả cha và gia gia của mình cũng chưa một lần làm như vậy.

“Baba, hôn ngủ ngon của baba đâu?” Mai Nguy Hiểm một mặt mong đợi nhìn Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, cười cười ở trán con trai hôn một cái.

Mai Nguy Hiểm thấy baba hôn mình xong là thôi, có chút bất mãn mà chu chu mỏ: “Baba còn chưa hôn chú Phong ngủ ngon nữa nha.”

Phong Tĩnh Đằng phụ họa nói: “Đúng vậy, cậu vẫn chưa hôn tôi ngủ ngon đó.”

Mai Truyền Kỳ nhìn bọn họ vẻ mặt mong đợi, khóe mắt giật giật, nghĩ thầm dù sao cũng chẳng phải là chưa từng hôn qua Phong Tĩnh Đằng. Cho nên do dự một chút liền nhướn người về phía Phong Tĩnh Đằng.

Khi nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy mê người kia, tim bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, cậu không dám suy nghĩ nhiều nữa, ở trên trán Phong Tĩnh Đằng hôn nhanh một cái rồi nằm trở lại trên giường.

Phong Tĩnh Đằng như là nhìn ra được cảm xúc của Mai Truyền Kỳ, khóe miệng khẽ cong lên.

Mai Nguy Hiểm hài lòng nhắm hai mắt, bắt đầu đánh cờ cùng Chu công.

Mai Truyền Kỳ nhìn gương mặt con trai khi ngủ giống như một tiểu thiên sứ, mỉm cười rồi cũng khép mắt lại.

Phong Tĩnh Đằng nằm nghiêng không nhúc nhích, nhìn hai cha con đang dần ngủ thiếp đi, khẽ xoa lên chỗ Mai Truyền Kỳ hôn, tiếu ý trên khóe miệng càng lúc càng lớn.

Chờ hai cha con ngủ say, anh rón rén ngồi dậy, đem đứa nhỏ đang nằm ở giữa chuyển sang bên cạnh. Sau đó, ôm bạn lữ của mình, hài lòng chìm vào giấc ngủ.

——

Sáng sớm hôm sau, Mai Truyền Kỳ từ trong mộng tỉnh lại. Không nhìn thấy thân ảnh của Phong Tĩnh Đằng, trong lòng hiện lên một chút thất lạc mà ngay chính bản thân cũng không nhận ra.

Nghĩ đến hôm nay là sinh thần của Lão tổ tông, cậu không dám lề mề thêm nữa, nhanh chóng gọi hài tử tỉnh dậy, vệ sinh một phen rồi đi xuống phòng khách dùng bữa sáng.

Lúc này, trên bàn cơm đã có bốn người đang ngồi, trong đó có hai người là Mai Chấn Đông và Bạch Quả, hai người còn lại là Mai Chính Quân và Mai Hạo Thần sáng sớm mới từ trong doanh trại trở về.

Hai cha con có vẻ ngoài cực kỳ tương tự nhau, gương mặt đoan chính kiên cường, mày kiếm như bay, hai mắt tài hoa nghiêm nghị, nhếch đôi môi như tuyên cáo rằng bọn họ bình thường luôn nghiêm túc thận trọng như vậy.

Nếu như không phải Mai Chính Quân khí chất tương đối trầm ổn, Mai Hạo Thần gương mặt vẫn có chút non nớt, có thể nhìn ra hai người tuổi tác không đồng nhất. Bằng không người khác nhìn vào còn cho rằng hai người bọn họ chính là một đôi song sinh, đặc biệt còn mặc quân phục đen, mái tóc cũng để kiểu như nhau.

Mai Truyền Kỳ dắt con trai đi tới bên cạnh Mai Chính Quân, lần lượt lễ phép chào hỏi: “Gia gia, phụ thân, dì, Hạo Thần, mọi người chào buổi sáng.”

Mai Nguy Hiểm bên cạnh cũng ngoan ngoãn chào: “Thái gia gia, gia gia, nãi nãi, thúc thúc, mọi chào buổi sáng.”

Mai Hạo Thần cũng đáp lại một tiếng: “Ca, chào buổi sáng.”

Giọng nói tựa như mặt hồ không có gợn sóng, nghe không ra tâm tình của hắn.

Mai Chấn Đông từ ái nở nụ cười: “Tất cả ngồi xuống đi.”

Mai Chính Quân ánh mắt đang xem tin tức của quân đội trên quang não chuyển dời đến hai cha con Mai Truyền Kỳ, nhàn nhạt hỏi: “Kết quả kiểm trắc hôm qua như thế nào?”