Cửa vào dị thú có tất cả mười lăm chỗ, để phòng ngừa đám dị thú chưa ra sân đấu mà đánh ngay trước cửa nên mới kiến tạo nhiều lối đi như vậy? Ở thông đạo bên trái, một dị thú cao hai mét đi ra. Phần đầu giống hệt như chó sói, cơ thể tráng kiện như gấu, cả người toàn lông, màu sắc hồng diễm xinh đẹp, hơn nữa móng vuốt thô to sắc bén, tựa hồ chỉ cần vung lên là có thể đem đối phương xé thành mảnh nhỏ.“Là Bạo Nanh.” Có người nói.
Con dị thú này có tốc độ chạy trốn cực kỳ nhanh, bất quá tính cách lại vô cùng nóng nảy. Mặc dù không có dị năng, nhưng đến lúc phẫn nộ, lực sát thương của nó rất lớn. Trong đám tiểu dị thú, con này được xem như một đối thủ cực kỳ lợi hại.
Mai Truyền Kỳ có chút xấu hổ, đè giọng nói: “Sẽ không phải là nhân viên ở đây thấy động tác của nó quá chậm, nên mới tự thân xuất mã, đưa nó vào đi.”
Mai Nguy Hiểm: “…”
Phong Tĩnh Đằng lại cúi người cười không ngừng.
“Tên nhân viên đó làm gì thế, dị thú chưa ra, sao hắn đã đóng cửa rồi.”
Có người bất mãn, cầm thông tấn khí định khiếu nại, không ngờ bị người bên cạnh ngăn cản: “Lấy ống kính nhìn xem, trên cái khay kia có thứ gì kìa.”
Ống kính lập tức quay về phía cái khay trên đất, thấy một con sâu nhỏ màu tím dài chừng ba tấc đang nằm đó.
Mọi người sững sờ.
Có người lắp bắp hỏi: “Chuyện này… đây là dị thú của Mai tiểu tiểu thiếu gia?”
Mai Nguy Hiểm kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, đây là dị thú ta chọn.”
Mọi người: “…”
Vi Nghị Kiệt cho là có Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ ở đó, nhất định họ sẽ giúp đứa nhỏ chọn dị thú lợi hại. Không ngờ chỉ là một con sâu nhỏ dài bằng ngón tay.
Hắn đồng tình vỗ vai bạn tốt mình: “Huynh đệ, nén bi thương.”
Trong mắt hắn, một trăm triệu này xem như tặng không cho Văn Khải Khang.
Bọn Thịnh Hoa cũng tặng cho ánh mắt bội phục.
Con sâu nhỏ như vậy cũng dám đặt cược một trăm triệu, thực sự là quá can đảm.
Phong Tĩnh Đằng cười cười, không nói gì.
Mai Truyền Kỳ nhìn về phía Văn Khải Khang và Phỉ Cẩm, thấy Phỉ Cẩm đưa mắt nhìn Văn Khải Khang giống như đang nói ‘Tôi nói không sai chứ’.
Văn Khải Khang thở nhẹ một hơi, khi nhìn ra được ý của Phỉ Cẩm, lập tức cười to.
Mai Truyền Kỳ thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, suy đoán tên Phỉ Cẩm kia nhất định biết dị thú mà họ đã chọn, sau đó báo cho Văn Khải Khang, Văn Khải Khang mới dám lớn mật đặt cược một trăm triệu.
Cậu đoán không sai, sau khi Phỉ Cẩm gây xích mích với họ, vốn định rời khỏi nơi này. Nhưng hắn nhớ đến Vi Nghị Kiệt đã từng nói hắn cùng Mộc gia Nhị thiếu gia có một trận đánh cược hôm nay, liền truyền tin cho Mộc Vũ Thành. Cuối cùng hắn cũng gia nhập được vào nhóm này.
Nếu muốn đấu thú, hắn không thể không có dị thú, bắt buộc phải quay lại vườn dị thú. Trùng hợp hắn thấy nhân viên công tác đang ghi chép dị thú mà Mai Nguy Hiểm chọn.
Sau đó hắn tránh mặt đi, đến khi chọn được dị thú mới rời khỏi nơi đấy.
Thịnh Hoa nhíu mày, nhìn hình ảnh bất động trên sân, có chút ngồi không yên, đứng dậy hô to: “Sao chúng nó không nhúc nhích a?”
Không nói đến con sâu kia, kể cả Bạo Nanh cũng đứng bất động tại chỗ, giống như không nhìn thấy con mồi.
Ách, được rồi, con sâu kia quả thực quá nhỏ đi, dễ dàng khiến những dị thú khác bỏ qua. Thế nhưng, dị thú sau khi nghe mùi khác sẽ cảnh giác, mà con Bạo Nanh này giống như ngay cả mùi cũng không ngửi được vậy.
“Có thể là do con sâu kia quá nhỏ, Bạo Nanh không nhìn thấy.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không lẽ ngồi chờ chúng nó hành động?”
Lúc này ngay cả nhân viên nơi đó cũng không nhìn nỗi, rốt cuộc đành phải khởi động kìm cơ khí vào giữa đấu trường, dự định đem khay gắp lên nâng đến trước mặt Bạo Nanh.
Trong hình, đúng là cảnh Bạo Nanh dùng vuốt đạp lên mình con sâu, nhưng con sâu kia dường như được thoa một tầng dầu, bị Bạo Nanh đạp trượt ra xa bay đến năm mét cách đó.
Nhìn tình huống con sâu có thể cử động, xem ra nó vẫn còn sống.
Phong Tĩnh Đằng không thèm bố thí ánh mắt cho hắn.
Văn Khải Khang thấy đối phương không để ý đến mình, sắc mặt trở nên khó coi. Nghĩ thầm trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể kiếm được một trăm triệu tới tay, tâm tình cũng tốt lên không ít.
Đột nhiên có người hô lên: “Mọi người nhìn xem, con Bạo Nanh kia bị sao kìa?”