Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 95: Sư tử



Vân Hiển đáp: “Không có, ở đây đều là người Z thành, dân tỵ nạn mới đến đều được an bài trên mặt đất, chúng tôi còn chưa tiết lộ cho bọn họ biết còn có tòa thành bên trong lòng đất. Ngày thường, chúng tôi đều lén an bài chiếu cố, chờ bọn họ ở thêm hai, ba mươi năm nữa chúng tôi sẽ xem xét thu nhận bọn họ. Hơn nữa, còn an bài cho người nơi này đi lên kiếm phế phẩm, thu thập rác thải, tránh để Chính phủ và quân đội hoài nghi.”

Mai Truyền Kỳ tin tưởng với năng lực và trí tuệ của Vân Hiển sẽ có thể an bài mọi chuyện thỏa đáng.

Cậu nhìn đường phố náo nhiệt sầm uất, không khỏi cảm khái: “Nơi này biến hóa thật nhiều.”

Nhớ năm đó khi đến Z thành, người nơi này đều gầy như que củi, làn da ngăm đen, đói bụng đến nỗi ngực như dán vào lưng, quần áo thì rách nát.

Hiện tại nhìn lại người nơi đây, tất cả mọi người sắc mặt hồng hào, vẻ mặt tươi cười, bộ dáng hạnh phúc.

“Mọi chuyện đều nhờ Kỳ ca nên chúng tôi mới có cuộc sống tốt như vậy.” Tiểu lục tử cười nói.

Mai Truyền Kỳ buồn cười nói: “Tiểu lục tử quá xem trọng tôi rồi, chỉ bằng năng lực cá nhân làm sao có thể xây dựng một tòa thành lớn như vậy trong lòng đất được? Mọi thứ đều do mọi người góp sức làm nên, tôi nào có công gì, nhiều lắm chỉ động não một chút mà thôi.”

Vân Hiển mỉm cười: “Cũng nhờ trí tuệ của cậu nên chúng tôi mới có bản lĩnh dựng thành dưới đây, nếu không hiện tại chúng tôi đã phải ở trong những căn nhà tồi tàn phía trên, chờ đợi Chính phủ và quân đội cung cấp dịch dinh dưỡng.”

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Hai năm trước lần cuối đến Z thành, nơi này vẫn chưa náo nhiệt như thế, bất quá chỉ qua hai năm ngắn ngủi, so với A thành còn muốn phồn thịnh hơn, có thể thấy được mọi người rất nỗ lực thay đổi nơi này.”

Năm đó vì đo kết quả chỉ được gien cấp B nên bỏ trốn khỏi nhà, không nghĩ đến chuyến này liền từ A thành chạy tới Z thành, có lẽ đây chính là duyên phận đi.

Sau đó vì đau lòng người của Z thành cách ba ngày mới có thể uống một bình dịch dinh dưỡng nên mới tìm cách nghĩ ra biện pháp kiếm lời tín dụng điểm.

Cậu bảo người của Z thành tìm những linh kiện hữu dụng trong khu phế phẩm mang về, dạy bọn họ lắp thành các máy móc điện tử, rồi từ đó tổ hợp lại thành sản phẩm điện tử hoàn thiện. Sau khi tân trang mọi thứ, lén bán cho 25 thành còn lại và những lục địa khác.

Ở tinh cầu này, người không có tiền vẫn chiếm đa số, nhưng chỉ cần giá cả hợp lý, chắc chắn sẽ có người mua.

Những sản phẩm điện tử hoàn thiện căn bản không cần bỏ ra nhiều giá vốn nhưng lại có thể bán ra giá cao. Trong vòng hai năm ngắn ngủi, mỗi người trong Z thành đều sở hữu tín dụng điểm.

Sau đó cậu vào trường quân đội, đăng ký vào khoa sửa chữa chế tạo cơ giáp, rồi mang những kiến thức này dạy cho đám người Vân Hiển. Cậu hướng dẫn bọn họ dùng những linh kiện vứt bỏ chế tạo tân cơ giáp bán cho quân giáo không đủ tín dụng điểm mua cơ giáp học sinh.

Chỉ như vậy, người Z thành càng ngày càng giàu có. Nhưng cho dù có giàu lên chăng nữa bọn họ cũng không thể nào thay đổi thân phận, không cách nào rời khỏi Z thành đầy rác thải và ô nhiễm này.

Cuối cùng, cậu đề nghị xây thành bên dưới lòng đất, cũng huấn luyện một nhóm chiến sĩ cơ giáp, giữ gìn trật tự và bảo vệ an nguy Z thành.

Hiện tại hai mươi mấy năm trôi qua, nơi này biến hóa thật sự rất nhiều.

Tiểu lục tử vô cùng thần bí nói: “Kỳ ca, đợi lát nữa mang anh đến nơi này, anh nhất định kinh ngạc cho xem.”

Mai Truyền Kỳ vừa nghe, lập tức hứng thú: “Mọi người còn làm gì nữa hử?”

Vân Hiển cùng Tiểu lục tử cười cười không nói, dẫn cậu đi tiếp, thuận tiện nhìn phong cảnh bên dưới lòng đất.

Những người đang đi trên đường khi thấy Mai Truyền Kỳ đều rất kích động, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.

Hiện tại những người nơi này, không một ai không cảm kích Mai Truyền Kỳ.

Lúc trước, nếu không phải nhờ cậu nghĩ biện pháp trợ giúp bọn họ, chắc chắn bây giờ sẽ phải chịu cảnh đói bụng trong đống rác thải kia.

Vân Hiển cùng Tiểu lục tử dẫn Mai Truyền Kỳ đi về phía đông.

Mai Truyền Kỳ mơ hồ đoán được bọn họ muốn mang mình đi đâu, phía đông trước kia đã từng là thao luyện tràng.

Thao luyện tràng so với trường quân đội của A thành còn lớn hơn, chỉ cần đứa nhỏ trên 6 tuổi cùng với người lớn dưới 40 tuổi, không quản là nam hay nữ đều phải đến thao luyện tràng huấn luyện. Nếu có thành tích tốt sẽ được thưởng một chiếc cơ giáp, về sau bọn họ liền phụ trách bảo vệ an nguy Z thành.

Khi bọn họ đi đến thao luyện tràng, Mai Truyền Kỳ thấy rất nhiều người chạy bộ trên sân. Vì không quấy rầy bọn họ nên cậu đeo kính râm, tránh khỏi tình trạng mọi người bỏ dở rèn luyện chạy tới chào mình.

“Kỳ ca, anh đừng tưởng là mang kính râm chúng tôi sẽ không nhận ra anh à.”

Một đám thiếu niên gần đó hướng Mai Truyền Kỳ hô to.

“Kỳ ca, xem như là anh vẫn mang kính, nhưng không dấu được khuôn mặt thiếu đánh kia.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

“Ha ha!” Tiểu lục tử không nể mặt bên cạnh cười to.

Mai Truyền Kỳ đành phải gỡ kính râm xuống, ‘đau lòng’ vỗ vỗ lên ngực: “Đám bọn trẻ bây giờ càng ngày càng muốn ăn đòn a, chỉ biết bắt nạt lão già ta mà thôi.”

Vân Hiển buồn cười nói: “Đừng quên, người dạy hư bọn họ chính là cậu đó.”

Ba người cười cười nói nói đi đến tòa cao ốc mới xây, bên trong có phòng trọng lực, phòng nghiên cứu, phòng chế tạo, phòng thí nghiệm v..v.., thiết bị vô cùng hoàn thiện.

Mai Truyền Kỳ liên tục kinh ngạc: “Tôi dám cá với mọi người rằng những thiết bị này so với quân đội còn tốt hơn đấy.”

Tiểu lục tử cười cười: “Được Kỳ ca khen như vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi còn sợ mình mua phải đồ giả nữa đó.”

Mai Truyền Kỳ nghe nói như vậy, nhíu mày hỏi: “Có phải là có ai đó thông qua một số con đường mang thiết bị bán cho các người không?”

“Là một tên quân nhân đã xuất ngũ bán cho chúng tôi, gần đây hắn gặp một số chuyện phiền phức nên đến nhờ chúng tôi tìm chỗ ở, chúng tôi đã an bài hắn trốn trong Z thành.”

Mai Truyền Kỳ chỉ chỉ phía trên: “Bên trên sao?”

Tiểu lục tử gật đầu.

“Hắn không biết chuyện dưới đây?”

“Tất nhiên là không rồi, hơn nữa hắn cũng không biết chúng tôi là người Z thành, chúng tôi còn cho người giám thị nhất cử nhất động của hắn, theo lời hắn nói chỉ cần trốn qua nửa năm liền rời đi.”

“Hắn tên gì?”

“Hắn bảo gọi hắn là Sư tử, chúng tôi nghe qua liền biết đây chỉ là biệt hiệu, bất quá chỉ cùng hắn làm ăn nên không tiện hỏi tên thật.”

Mai Truyền Kỳ chưa từng nghe qua ai kêu biệt hiệu Sư tử, suy nghĩ một chút: “Có cơ hội để tôi gặp mặt người này.”

“Kỳ ca muốn gặp rất dễ, hiện tại chỉ cần vào phòng quản lí nhìn qua camera là có thể thấy mặt hắn.”

Mai Truyền Kỳ lo lắng người này rước lấy phiền phức sẽ ảnh hưởng đến Z thành, gật gật đầu đi theo bọn Tiểu lục tử đến phòng quản lí.

Bên trong phòng quản lý đều là nữ nhân, có hai mươi người phân biệt ngồi giám sát từng nhất cử nhất động trong camera.

Bất kể trên mặt đất hay dưới lòng đất cũng đều bố trí camera, một cái trong đó chính là nơi đầu tiên Mai Truyền Kỳ đặt chân đến.

Cái kính của lão nhân kia có thể quét hình cũng như thể hiện thân phận đối phương, vì thế đám người Vân Hiển mới có thể nhanh chóng đứng ngay cửa thang máy chờ Mai Truyền Kỳ đi ra.

Tiểu lục tử vừa vào phòng liền hỏi: “Tên Sư tử kia có hành động khác thường gì không?”

“Không có.”

Mai Truyền Kỳ nhìn vào màn hình có một nam nhân đang ở trong phòng rèn luyện.

Khuôn mặt người nọ hơi tròn, mũi cao thẳng, miệng rộng môi dày, thoạt nhìn vô cùng phổ thông, tuy nhiên cặp mắt kia rất đặt biệt, bên trong sắc bén ẩn chứa giảo hoạt.

Mai Truyền Kỳ nhíu mày.

Cậu cảm thấy người này có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ được đã gặp qua ở đâu.

Mai Truyền Kỳ quay đầu hỏi: “Hắn có nói là gặp phiền toái gì không?”

Tiểu lục tử lắc đầu: “Không có, bất quá có thể thăm dò từ hắn được.”

Mai Truyền Kỳ nói: “Qua nửa năm nhất định phải đuổi hắn đi, không được để cho hắn sau lưng có hành động khác.”

Tiểu lục tử gật gật đầu.

Nếu Mai Truyền Kỳ không đề cập đến chuyện này, hắn cũng sẽ không để người khác phá hoại công lao cực khổ của mọi người đã dày công xây dựng nơi đây.

Mai Truyền Kỳ đưa tay xoa xoa thắt lưng mệt mỏi: “Tôi ngồi trên xe cả ngày nên có hơi mệt, cậu sắp xếp phòng nghỉ cho tôi, chờ sau khi nghỉ ngơi đủ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với mọi người.”

May mà xe Phong Tĩnh Đằng cho có tính năng dò tìm tự động, căn bản không cần cậu lái xe, nếu không chắc sẽ càng mệt hơn.

Vân Hiển nói: “Đến chỗ tôi đi, bên tôi còn một phòng trống.”

“Được.”

Tiểu lục tử tò mò: “Kỳ ca, anh dự định ở Z thành bao lâu?”

“Không gạt mọi người, tôi sẽ ở đây thêm một ngày nữa rồi phải rời đi, chuyện tôi bị tống giam còn chưa điều tra rõ, vì thế tôi cũng không thể an tâm ở đây lâu được.”

Mai Truyền Kỳ vỗ vai Tiểu lục tử: “Lần này đến Z thành, ngoại trừ xem thử nơi đây thay đổi ra sao thì tôi còn muốn nhìn mọi người có tốt hay không. Bên cạnh đó, tôi còn có thứ tốt cần mọi người sắp đặt ở đây, vật này mọi người có thể dùng được.”

Tiểu lục tử không nén được lòng hiếu kỳ: “Là vật tốt gì thế?”

Mai Truyền Kỳ cong môi: “Cái này trước hết không thể tiết lộ, nói chung, vật này nhất định sẽ là niềm vui bất ngờ.”

Vân Hiển lên tiếng ngăn cản tính hiếu kỳ của Tiểu lục tử: “Được rồi, Tiểu lục tử, để cậu ấy nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì sau bữa tối hẵng bàn tiếp.”

Tiểu lục tử bất đắc dĩ rời đi.

Vân Hiển dẫn Mai Truyền Kỳ đến nhà mình, sau đó có việc rời khỏi.

Mai Truyền Kỳ đến phòng khách, tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị ngủ, cậu chợt nhớ đã đáp ứng Phong Tĩnh Đằng khi đến nơi phải báo tin cho hắn.

Cậu ngồi dậy cầm thông tấn khí gọi cho Phong Tĩnh Đằng.

Vừa vang lên một tiếng, đối phương đã kết nối.

Mai Truyền Kỳ lập tức nghe âm thanh rầm rầm từ bên kia truyền qua.