Khi Sở Vân Vân chạy đến Hỏa Cốt Quật thì đã là giữa trưa.
Nàng không được may mắn cho lảm, xe ngựa của nàng bị gãy trục xe, cho nên chậm mất nửa canh giờ.
Sở Vân Vân nóng lòng như lửa đốt khi không biết sinh tử của Sở Hi Thanh ra sao, nhưng vẻ mặt nàng vẫn lạnh lẽo như cũ, bước chân cũng ung dung không vội.
Lúc này, nàng đang mực một chiếc áo bào màu xá, trên đầu có một cái đấu bồng khá rộng, khăn mặt bị che khuất dưới lớp đấu bồng, nhìn qua giống như một người bình thường trong giang hồ.
Ngay khi Sở Vân Vân đi ngang qua một con hẻm thì nàng đột ngột tung quyền, vô thanh vô tức đánh vào trên thái dương của tráng hán bên đó, làm cho người này bất tỉnh nhân sự.
Trên cánh tay của tráng hán này cũng có một hình xăm soi hoang, có thêm một chữ Long, chính là người của Long gia.
Phía trước hắn còn có bốn tên đồng bạn, nhưng bọn họ lại không nhận ra dị biến ở phía sau.
Mãi cho đến khi Sở Vân Vân kéo tráng hán kia vào nơi sâu nhất của con hẻm, bốn người kia vẫn không hay biết gì. Người đi đường chung quanh cũng không chú ý đến chuyện này.
Sở Vân Vân tìm một nơi hẻo lánh không người, tát một cái cho trắng hán này tỉnh lại.
“Sở Hi Thanh ở đâu?”
Tráng hán mơ hồ nhìn bốn phía một chút, sau đó ánh mắt mới tập trung trên mặt Sở Vân Văn, sắc mặt hắn hơi trắng, mờ mịt nói: "Cô nương, ngươi đang nói ai? Ta không biết Sở Hi Thanh gì cả..."
Hắn còn chưa dứt lời, liền cảm thấy một cơn đau nhức truyền đến từ bàn tay.
Nữ nhân này, thế mà trực tiếp bẻ gãy ngón tay của hẳn!
Tráng hán muốn kêu la thảm thiết, nhưng Sở Hi Thanh dùng hai ngón tay để kẹp cổ họng của hẳn, để cho hắn không thể phát ra tiếng động.
Chỉ nửa khắc thời gian, trên người tráng hán đã có rất nhiều vết thương, đầu đầy mồ hôi mà nói: “Khoan đã, ngươi cái con mụ điên này, ta nói, ta nói! Sở Hi Thanh kia đã dẫn theo một người phụ nữ chạy vào Hỏa Cốt Quật, đao pháp của tên kia rất nhanh, đã giết hơn hai mươi người của chúng ta rồi. Đại công tử rất tức giận, có người nói đại công tử đã phái Ưng Kiếm - Đô Hồng đi bắt hẳn rồi.”
Hai mắt Sở Vân Vân không phải lập loè.
Nữ nhân?
Sở Hi Thanh đi ra ngoài một mình, tại sao lại có nữ nhân ở bên cạnh?
Đây là một tin tức tốt, chứng tỏ Sở Hi Thanh vẫn bình yên vô sự.
Sở Vân Vân cau mày lại, trong lòng lại có một loại cảm giác nói không lên lời.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, tiếp tục dò hỏi: “Ưng Kiếm - Đô Hồng là ai?"
“Đó là sư huynh của đại công tử, là đệ tử nội môn của Tú Thủy kiếm phái, am hiểu Thần Ưng Kiếm.” Tráng hắn cắn răng đáp: “Có người nói tu vị của hắn đã vào thất phẩm, ngoài ra hắn còn mang theo ba người, gọi là Hành Môn Thập Bát Kỵ, một thân võ lực cộng thêm chiến giáp, sức chiến đấu tiếp cận bát phẩm..."
Hắn còn chưa nói xong, ngón tay của Sở Vân Vân đã xẹt qua cổ họng của hẳn, cuống họng của hẳn liền sụp xuống, rồi không thể phát ra tiếng động gì nữa.
Sở Vân Vân lại khoác áo tơi vào, rồi tìm một con đường khác.
Lúc này, đường phố đã loạn tùng phèo, đám người Long gia kia cũng đã phát hiện đồng bạn của mình mất tích. Bọn họ cầm đao kiếm mà tít gào trên đường phố, lại nhìn chằm chằm vào đám người chung quanh như những con sói đói.
Có hai người trong đó đã nhìn thấy Sở Vân Vân, bọn họ liền ngưng thần quan sát.
Sở Vân Vân nhìn bọn họ một chút, lại thản nhiên như không mà đi về phía một lối vào Hỏa Cốt Quật ở phía trước.
Hỏa Cốt Quật là thi thể cự thần biến thành, ngọn núi nhỏ này chính là đầu cự thận, có miệng mũi tai mắt, tất cả bảy lối vào.
Hồi nhỏ, Sở Vân Vân từng tập võ ở quận Tú Thúy, cũng từng vào Hỏa Cốt Quật để tìm kiếm dược liệu, cho nên nàng rõ ràng những thứ này như lòng bản tay.
Nàng nhìn về phía miệng quật ở phía trước, đó chính là mắt phải của cự thần.
Thân thể của Sở Vân Vân mạnh mẽ, bước đi tựa như chậm mà lại rất nhanh, chỉ chớp mắt thôi mà mười mấy tên tráng hán của Long gia đã bị bả xa hơn hai mươi trượng.
Mà ngay khi nàng tiến vào miệng quật, thì phía trước truyền đến một tiếng gầm.
“Là người nào? Đi ra ngoài! Đại công tử nhà ta có lệnh, trong vòng bảy ngày, Hỏa Cốt Quật không cho phép ra vào... ”
Bước chân của Sở Vân Vân vẫn nhanh như cũ, nàng trực tiếp đi đến trước một đội gia binh của Long gia pử phía trước.
Theo vài tiếng răng rắc vang lên, yết hầu của năm người kia đã nát bấy, xụi lơ trên mặt đất.
Sở Vân Vân thì lại không liếc mắt nhìn mấy cỗ thi thể này một cái nào, mà tiếp tục cất bước, đi vào nơi sâu xa nhất trong Hỏa Cốt Quật.