Sau khi con chim trắng này ngưng tụ thân thế, xong, đầu tiên là liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nó vừa đi tiến lên vừa ngửi ngửi vẽ phía mặt đất
Lục Loạn Ly một tay nắm quyết, duy trì pháp thuật, không nhanh không chậm mà đi theo sau con chim trắng.
“Đây là Linh Điêu Tâm Dược thuật, một pháp thuật bí truyền của nhà ta, nó có thể tìm thấy thảo dược ở trong vòng năm mươi trượng, khuyết điểm là không thể phân biệt được chủng loại, vì thế chúng ta phải xem vận may của ngươi rồi”
Sở Hi Thanh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, đi theo Lục Loạn Ly về phía trước.
Thật ra thì nơi bọn họ đang đứng vẫn chưa phải là nơi sâu, cho nên nơi này đã bị đám người hái thuốc càn quét sạch sẽ rồi
Con chim trắng được gọi từ pháp thuật của Lục Loạn Ly lại cực kỳ thông linh, hầu như cứ cách năm
sáu mươi bước là nó có thể tìm thấy một ít dược liệu ở trong các ngóc ngách bí mật nào đó.
Sở Hi Thanh đi theo nó một canh giờ, túi thuốc ở phía sau đã phình to.
Tất cả thuốc đã đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Dương Dương Thảo.
Lục Loạn Ly hơi chần chờ một chút, sau đó liền dẫn Sở Hi Thanh vào nơi sâu hơn trong Hỏa Cốt Quật.
Trong đó mới là khu vực sản xuất linh dược chân chính của Hỏa Cốt Quật, cũng là khu vực nguy hiểm nhất.
Nơi sâu xa trong lòng đất, ẩn giấu hàng ngàn hàng vạn tà vật.
Đại đa số chúng nó đều là tàn linh hoặc tính khí còn sót lại của cự thần, kết hợp với âm sát uế khí dưới nền đất này mà sinh ra, cũng có một số dị thú sinh sôi nảy nở từ hoàn cảnh đặc thù này.
Rất nhiều người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú và thực lực cao đều bỏ mình ở khu vực này.
Mặc dù nàng là thuật võ song tu thất phẩm, những vẫn phải cẩn thận từng li từng tí một.
Đây cũng là lý do vì sao một cây Dương Dương Thảo lại có giá cả một trăm lạng bạc.
Nhưng đúng lúc này, con chim trắng kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nó lao thẳng về một phía giống như một đoàn ánh sáng trắng.
Hai người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly đều nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc, sau đó đều bước nhanh hơn, đuổi theo sát con chim trắng kia.
Hai người một trước một sau, chạy theo con chim trắng khoảng 200 trượng.
Hai mắt Lục Loạn Ly bỗng nhiên ngưng lại, nàng nhìn thấy một bóng đen ở phía trước đang lao thẳng về phía này.
Đó là một con rắn đen có vòng vàng to bằng cánh tay người lớn, nó lao thẳng ra từ trong bóng tối giống như một chiếc lò xo. Miệng của nó to gần bắng cái bát 1ô, để lộ hai cái răng độc trắng ởn ở bên trong.
Lục Loạn Ly không khỏi hơi cau mày.
Nàng muốn giải quyết con rằn đen này thì quá dễ. dàng rồi, vấn đề là nàng còn phải duy trì pháp thuật, không thể phân tâm.
Ngay khi Lục Loạn Ly chuẩn bị hủy bỏ Linh Điêu Tâm Dược thuật, thì một ánh đao lóe lên ở bên người nàng, ánh đao chém thẳng vào cái răng độc kia, sau đó thuận thế mà xoắn một cái, đầu con rắn đen vòng vàng này đã rơi xuống đất.
Lục Loạn Ly nhất thời yên tâm, cái tên phía sau này không chỉ có đao pháp không tệ, mà thị lực cũng rất mạnh, phản ứng mau lệ, vẫn rất đáng tin cậy.
Sở Hi Thanh thì lại thuận thế cầm thi thể của con rằn này lên, rồi nhét vào trong gói hàng.
Bọn họ khá may mắn, con rắn này không bị ô nhiễm bởi uế khí ở dưới nền đất, nên vẫn có thể bán được hơn một lượng bạc.
Túi độc và mật rằn của nó, đều là dược liệu.
Hai người lại đi theo con chim trắng kia hơn 100 trượng nữa thì mới dừng lại.
Lúc này, bọn họ đã chạy đến một bãi đã dày đặc, hai bên mặt đất đều là những măng đá cao vớt, phía trên cũng có một lượng lớn thạch nhũ sắc bén, xen kẽ lẫn nhau như răng lược, chỉ có một ít khe hở chật hẹp là có thể trở thành lối đi.
Hai người cố gắng chen vào nơi sâu bên trong bãi đá này, sau đó liền nhìn thấy con chim trắng kia đang dừng ở một góc trong bãi đá, nó đang bay vài vòng quanh một bóng đen.
Sở Hi Thanh thấy thế thì hơi ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía Lục Loạn Ly với ánh mắt khó hiểu: “Con linh điêu này chạy đi tìm thuốc cơ mà?”
Bóng đen trước mắt hắn, thế mà lại là một người.
Đây là một người đàn ông trung niên khoảng tâm bốn mươi tuổi, thân thể cao lớn giống như gấu, tóc thô cứng như sắt, mặt vuông vai to, cằm yến râu hùm, sắc mặt lại hơi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh, quần áo trên người dính đầy máu.
“Tất nhiên là tìm thuốc, linh điêu chạy đến nơi này, chứng tỏ trên người kẻ này có thuốc.”
Lục Loạn Ly mở bọc hành lý ở bên cạnh người đàn ông trung niên kia ra, quả nhiên là bên trong có mấy bình sứ và rất nhiều dược liệu.
Hai mắt của Sở Hi Thanh không khỏi co rụt vào, hắn nhìn thấy hai cây Dương Dương Thảo ở trong bọc hành lý này.
Lục Loạn Ly thì lại nhìn người đàn ông trung niên trên đất với ánh mắt suy tư: “Còn nữa, ta biết người này, hắn là phó kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang, Thiết Tiếu Sinh”