“Đó là anh thôi, tôi hiện tại đang là phụ nữ.” Diệp Sơ Dương hướng về đối phương hơi hơi nhướng mày, thần sắc trong mắt cỡ nào không có hảo ý, liền có bấy nhiêu không có hảo ý.
Lưu Thiết: “.........”
Anh thật sự rất tò mò, Diệp tam gia rốt cuộc là như thế nào mà lại đem cái tên trước mặt này, nhìn qua thì nhu nhu nhược nhược nhưng sau lưng lại là thiếu niên khủng bố như vậy, mà bắt lấy?
Có phải hơi có chút ngưu bức hay không? (ý nói là rất lợi hại)
Thời điểm bốn người nói chuyện chính, một đạo bạch quang bỗng nhiên bay qua trước mặt ba người, cuối cùng dừng trên đầu Diệp Sơ Dương.
Cô mặt không biểu tình đem vật nhỏ trên đầu nắm lấy, sau đó mở miệng dò hỏi, “Chà, ngươi nghe lén được cái gì rồi?”
Nhục cầu: “Kỉ kỉ kỉ kỉ.”
Diệp Sơ Dương: “........ Biết rồi. Ngày mai đại thúc trọc đầu này sẽ cùng ngươi làm thịt nướng ăn.”
Một bên đại thúc trọc đầu: “......????” (kiểu what the fuck ^^)
Một phút đồng hồ sau, Diệp Sơ Dương vừa đưa mắt liền thấy ba đôi mắt đen nhánh đang chăm chú.
“Cái con bé tí này nói gì với caajauj?” Lưu Thiết tò mò hỏi.
Kỳ thực ngay từ lúc đầu, khi anh nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi đến chỗ nào cũng đều mang theo con tiểu sủng vật này đi cùng, nội tâm thấy hơi khinh thường.
Sau này, khi nghe được chính cái đồ vật nhỏ này đã đem tiểu nhị - thuộc hạ của Ca Cương làm thành bộ dạng trông như quỷ, Lưu Thiết bỗng nhiên đã biết được ý nghĩa quan trọng của đồ vật nhỏ mà Diệp Sơ Dương mang theo này.
Lúc này tuy là anh không nghe hiểu tiểu nhục cầu đang nói cái gì, nhưng là anh nghe hiểu được Diệp Sơ Dương nói gì.
Nên lúc này cũng hiểu được một người và một tiểu nhục cầu đang nói đến chuyện gì.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe thấy Lưu Thiết hỏi vấn đền này, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo bỗng lộ ra một mạt tươi cười đầy ý vị thâm trường, sau đó liền nói, “Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta nên thay đổi suy nghĩ của mình một chút.”
“Như vậy là có ý gì?” Mạc Đình Xuyên đứng ở một bên, khẽ nhíu mày dò hỏi.
Trực giác nói cho anh biết, đợi chút nữa khả năng Diệp Sơ Dương sẽ nói ra điều đáng kinh ngạc.
Mà sự thật chứng minh, đúng là một chuyện như vậy.
Diệp Sơ Dương trong ánh mắt mong chờ của ba người, nhẹ nhàng nói, “Nhục cầu nói, Ca Cương hiện tại đích xác đã bị Côn Sơn thu vào dưới tay. Hai người này hẳn là đang mưu tính việc gì đó. Nói là chờ đến lúc sự việc đã thành, Ca Cương muốn bao nhiêu loại đàn bà cũng đều được.”
Âm thanh Diệp Sơ Dương rơi xuống, hiện trường lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Mà cũng đúng lúc này, ba người còn lại bỗng nhiên nghe được Lưu Thiết nói, “Tôi chắc chắn là hắn không chiếm được cậu, vì rốt cuộc cậu cũng không phải con gái thật.”
Diệp Sơ Dương: “..............”
Mạc Đình Xuyên: “............”
Tô Dã: “...........”
Vãi tèo, sau khi đã biết sự việc trọng đại như vậy, mà điều anh ta nghĩ đến đầu tiên chính là việc này sao? Đúng là không thể nào nói nổi.
Diệp Sơ Dương trợn mắt nhướng mày, sau đó bất lực nói, “Đó không phải mấu chốt. Mấu chốt là gì thì trong lòng các người tự hiểu. Cho nên giờ thì về phòng nghỉ ngơi đi. Đừng để là vì tôi mà ở lại đây lâu đến lúc đó lại khiến bọn họ nghi ngờ.”
Lời nói này của Diệp Sơ Dương cũng có lý.
Hiện tại trong mắt rất nhiều người, Diệp Sơ Dương đang là người của Lưu Thiết. Lúc này nếu một mình cùng Lưu Thiết ở bên nhau thì bình thường. Nhưng một nữ mà ở cùng ba nam, thì thật đúng là có điểm không phù hợp.
Vì vậy, đám người Mạc Đình Xuyên không do dự, sôi nổi từ phòng rời đi.
Khi đi ra ngoài, Mạc Đình Xuyên thậm chí còn hảo tâm nói, “Chăn mới đều ở trong ngăn tủ bên kia, tự mình thay đi. Tôi không thể giúp cậu, bằng không đến lúc đó lại bị Diệp Tu Bạch đánh chết.”