"Tôi rất tin tưởng tiêu chuẩn chọn người của cậu."
Sau khi nghe Lưu Thiết nói, Côn Sơn không rõ ý vị cười một tiếng, sai đó lại lập tức dời đề tài: "Cậu thấy tên Ca Cương này như thế nào?"
Khi bỗng dưng nghe một câu như thế, thật là Lưu Thiết có chút không suy nghĩ kịp.
Lời này của Côn Sơn có ý gì?
Là muốn thăm dò anh nên nói như vậy?
Lưu Thiết trầm tư vài giây, cuối cùng vẫn là chọn gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Anh nói: "Tên Ca Cương này là người khá tốt. Không biết tại sao đại công tử lại hỏi như vậy?"
Đáp ân của vấn đề này, đúng là Lưu Thiết có hơi tò mò.
Nhưng mà thật hiển nhiên, chắc chắn không có khả năng Côn Sơn nói đáp án cho Lưu Thiết.
Sau khi chàng trai trẻ tuổi nghe một câu như thế của Lưu Thiết, làm như không biết đang nghĩ đến cái gì, lập tức cong khóe môi cười "Không có gì, chỉ là nghe nói quan hệ của các cậu luôn không được tốt, cho nên muốn hỏi cậu một chút mà thôi."
Hừm.
Vừa nghe đã biết là giả.
Nhưng mà, Lưu Thiết tự nhiên không thể nói gì. Anh chỉ là một cấp dưới, đương nhiên không có khả năng làm trò dỗi với Côn Sơn trước mặt nhiều người như vậy.
Nếu anh thật sự làm như thế, sợ là chết một trăm lần đều không đủ.
Thời gian sau đó, Côn Sơn cũng không có lại nói cái gì với Lưu Thiết, chỉ rất yên tĩnh ngồi trước bàn ăn.
Đại khái đã qua mười phút, rốt cuộc cũng xuất hiện đại sư Ba Tùng đi sau lưng Ca Cương, có mặt trước mặt mọi người.
Chẳng qua đại sư Ba Tùng này vẫn là thường lui tới như vậy, luôn mặc áo đen rộng thùng thình, khuôn mặt mình thì che chắn ở dưới mũ. Đám người Diệp Sơ Dương căn bản không có cách nào nhìn rõ bộ dạng của hắn cao thấp thế nào.
Đối với điểm Ba Tùng tại sao không lộ mặt thật ra, đám người Diệp Sơ Dương cũng thấy rất là bất đắc dĩ.
Nhưng mà cũng giống như Lưu Thiết vừa rồi, lại không chịu được, bọn họ cũng nghẹn, coi như không biết chuyện gì, dáng vẻ như không xảy ra.
"Sao hôm nay đại sư Ba Tùng lại đến muộn lâu như thế, có chuyện quan trọng gì sao? Nếu có vấn đề gì không giải quyết được, có thể tùy thời tới tìm tôi."
Ngồi trước bàn ăn, Côn Sơn mặt mang mỉm cười nhìn người đàn ông áo đen trước mặt, cười nói.
Nghe vậy, đại sư Ba Tùng không nói gì, chỉ là sắc mặt nhàn nhạt gật nhẹ đầu.
Nhưng mà trong một khắc, lời nói ra lại kinh người: "Tiên sinh nói, kính xin đại công tử xử lí tốt chuyện ở đây nhanh."
Một câu nói ra, Diệp Sơ Dương thấy rõ nụ cười trên mặt Ca Cương ngưng trọng một phát, lập tức lại cười càng thêm sáng lạng.
"Cái chuyện này chúng ta có thể bí mật nói, đại sư Ba Tùng thấy thế nào?"
Thật ra Côn Sơn cũng không nghĩ tới nói như thế mà có thể làm cho Ba Tùng trước mặt nhiều người như vậy nói ra.
Tuy rằng chỉ một câu, không đủ để cho mọi người đoán được rốt cuộc lời này có ý gì. Nhưng Côn Sơn vẫn cảm thấy đây là tát bôm bốp vào mặt hắn.
Nghĩ tới đây, cảm xúc trên mặt Côn Sơn không thay đổi, sau đó ánh mắt lại âm trầm hơn rất nhiều.
Bên này Côn Sơn còn đang đắm chìm trong tức giận, đám người Diệp Sơ Dương ở một bên lại biết được cái gì, vài người liếc mắt nhìn nhau một cái, sôi nổi thấy được vẻ hiểu rõ trong mắt đối phương.
Xem ra quan hệ giữa Côn Sơn và Khảm Khang cũng không có tốt như bọn họ nghĩ.
Một người sau lưng tính kế cái gì, một kẻ thì hình như đã phát hiện con mình ở sau lưng làm chuyện gì, đây không phải là phái người tới giám sát đối phương sao.