Đám người Diệp Sơ Dương ở bên ngoài cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Trước kia Lưu Thiết ở trong trại còn dễ nói một chút, rốt cuộc thân cận đều là người một nhà. Trong trại phát sinh bất cứ sự tình gì đều không thoát khỏi đôi mắt của Lưu Thiết.
Nhưng hiện tại không giống như trước nữa.
Nơi này rốt cuộc là địa bàn Khảm Khang. Đến lúc đó nếu có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, muốn cứu đều không kịp.
Giờ đây, mọi người liền nhanh chóng đường ai nấy đi, phòng ai người nấy về.
Ngày hôm nay, Diệp Sơ Dương cũng không đi ra ngoài đi dạo, càng không nói động tới Diệp Tu Bạch.
Nhưng đến buổi tối, cuối cùng Diệp Sơ Dương cũng được biết được thứ cểu thúc nhà mình có bản lĩnh trèo cửa sổ.
Vào lúc đêm, Diệp Sơ Dương nằm lên giường, mà trước mặt nàng còn là thịt cầu trắng trẻo mập mạp.
Diệp Sơ Dương vươn ngón tay thon dài tinh tế, chọc chọc thịt cầu kia đang phì đô đô bụng nhỏ, chỉ cảm thấy tay mình tràn đầy bụng mỡ. Cô theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay mình, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi muốn nói gì, chỉ là thực vô ngữ nói:
"Ta nói ngươi có phải gần đây ăn thức ăn tốt quá hay không?"
Như thế nào có thể phì thành cái dạng này?
Thịt cầu cơ bản đang được Diệp Sơ Dương chọc cho thoải mái, đột nhiên nghe một câu như thế, nó tức khắc muốn từ trên giường nhảy nhót lên. Chỉ là bởi vì nó thật sự quá béo, cho nên không thể nhảy lên.
Nhìn thấy một màn này Diệp Sơ Dương bỗng nhiên cảm thấy thịt cầu có vài phần chua xót.
Đường đường một cái thiên địa linh khí dựng dục ra tới thần vật, trường tàn liền tính, hiện tại còn trường phì, thậm chí phì đến động tác không phối hợp.
Thật là muốn có bao nhiêu chua xót liền có bấy nhiêu chua xót.
Thịt cầu tựa hồ cũng biết mình bị chê cười, điên cuồng bắt đầu kêu “kỉ kỉ kỉ”.
Diệp Sơ Dương lười biếng từ trên giường bò dậy, dựa vào đầu giường, lẳng lặng nghe thịt cầu kêu.
Trong ý tứ của thịt cầu, chính là đang biện hộ cho mình:
"Không phì, một chút đều không phì!"
"Cô mới phì! Cô là phì nhất!"
"Cả nhà cô đều phì!"
Lúc Diệp Sơ Dương nghe được câu cuối cùng tức khắc hướng về phía nó nhướng mày:
"Cả nhà ta bao gồm cả cậu đấy."
Thịt cầu:
"..."
Thời điểm nhìn thấy trước mắt là thứ cẩu gia hỏa cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ này, ý cười bên khóe miệng của Diệp Sơ Dương càng thêm sáng lạn vài phần:
"Tiểu gia hỏa, cùng tôi đấu, cậu còn kém lắm."
Nghe vậy, thịt cầu tức khắc rầm rì hai tiếng, sau đó nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp chui vào gầm giường, bắt đầu mấy tư thế thoải mái để nằm.
Đau khổ là cái gì? Đau xót là cái gì? Đại khái chính là vì câu nói của Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy phản ứng của thịt cầu, khóe miệng tươi cười hoàn toàn ngăn không được.
Mà cũng đúng lúc này, cửa sổ bên mép giường bỗng nhiên vang lên âm thanh nho nhỏ “thịch thịch thịch”.
Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ để Diệp Sơ Dương nghe được.
Lập tức, hai đầu lông mày của cô liền nhăn lại.
Trầm tư một giây, cô rốt cuộc vẫn là đi đến cửa sổ phía trước mở ra. Lúc đang nghĩ ngợi định ra bên ngoài nhìn xem, thì đột nhiên đối diện với một ngươi đen nháy, đen hơn cả bầu trời đêm ngoài kia.
Diệp Sơ Dương đứng ngây ngốc ở đó chớp chớp đôi mắt, ngay sau đó lại đột nhiên cười ra tiếng.
Vừa cười Diệp Sơ Dương vừa di chuyển sang bên cạnh, nhường ra một lối đi. Cũng thừa dịp này, nam nhân ngoài cửa sổ liền nhanh chóng trèo tường vào.
Diệp Sơ Dương ôm hai tay dựa vào đầu giường, cười như không cười nói:
"Không nghĩ tới đường đường là Tam Gia của Diệp gia, cũng có một ngày trèo cửa sổ vào phòng cô nương nào đó?"
Không sai, người vừa trèo cửa sổ vào không phải ai khác, chính là Diệp Tu Bạch.
Giờ phút này nam nhân ấy còn ăn mặc tây trang, cùng với hành vi vừa rồi của cậu ta có một chút đối lập, thật sự khá buồn cười.