Diệp Sơ Dương vuốt cằm trầm tư một chút, lúc mà cô vắt óc suy nghĩ, trong đầu nhanh chóng vụt qua một ý.
Cô vỗ mạnh cái trán của mình.
Trên thực tế, người kia đúng là hoàn toàn không mang theo thứ gì. Nhưng mà nói muốn cố tình mang đi, đúng là có mấy cách nói.
Diệp Sơ Dương nhớ rõ, ngày hôm đó sau khi mình về nhà, phát hiện trên quần áo bị rách một lỗ nhỏ, như là bị vật gì xé cho rách.
Lúc đó Diệp Sơ Dương cũng không để ý.
Nhưng bây giờ nghĩ đến, xem ra chính là chỗ này.
Khảm Khang nếu muốn Ba Tùng hạ Hàng đầu cho cô, tất nhiên là muốn bắt cô, lấy đi một số đồ trên người. Nhưng về cơ bản đồ của Diệp Sơ Dương đều ở nước Z.
Khảm Khang muốn người tới nước Z còn phải xuống tay với Diệp Sơ Dương, chuyện này cơ bản là không thực hiện được.
Cho dù Diệp Sơ Dương tới nước L trước, chắc chắn bên cạnh cũng có Diệp Tu Bạch hoặc Lục Cảnh Hành.
Cuối cùng Khảm Khang cũng chỉ có thể ở sân bay làm loạn.
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương đã hiểu rõ tất cả.
Cô nhìn Diệp Tu Bạch, sau đó nâng quai hàm hỏi:
"Cho nên Khảm Khang lợi dụng chuyện này để uy hiếp chú?"
"Ừ." - Diệp Tu Bạch thần sắc nhàn nhạt gật đầu: "Hắn bảo nếu tôi nói không muốn hợp tác, đến lúc đó người bị thương bởi hạ Hàng đầu chính là cậu."
Đây cũng chính là nguyên nhân mấu chốt kích thích Diệp Tu Bạch tới đây.
Nhưng trực giác của Diệp Tu Bạch nói cho anh, có lẽ cái gọi là thủ đoạn của Khảm Khang căn bản không làm gì được Diệp Sơ Dương.
Diệp Tu Bạch nghĩ như thế, ánh mắt lại lần nữa lập lòe một chút.
"Chú vừa nói như vậy, xem ra đúng là tôi phải cẩn thận một chút."
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, trăm lần không nghĩ tới Khảm Khang vậy mà đã sớm như là vươn tay đến Diệp gia bên này.