Đối với những lời này của Diệp Sơ Dương, Mạc Đình Xuyên không chút do dự trợn mắt, nghĩ thầm Diệp Sơ Dương không hổ danh là Diệp Sơ Dương.
Trình độ nói dối không chớp mắt này đúng là không có ai địch nổi.
Mạc Đình Xuyên từ tận đáy lòng bội phục người trước mắt này.
“Trước đó đã nhắc nhở cậu một câu, tuy người yêu của cậu hiện tại ở chỗ này, nhưng cậu cũng không thể vì hắn mà làm chuyện xấu.”
Lúc Mạc Đình Xuyên nói những lời này, sâu kín liếc mắt một cái, ngay sau đó cũng không chờ Diệp Sơ Dương có những phát biểu gì, tiếp tục nói:
“Nghe người yêu của cậu nói, tình cảnh hiện tại của cậu cũng có chút nguy hiểm. Có vấn đề gì thì nói cho chúng tôi biết nhé.”
Nghe vậy Diệp Sơ Dương vội vàng xua xua tay, ý bảo đối phương là cô đã biết.
***
Hai ngày sau đó, ban ngày Diệp Sơ Dương cũng không gặp qua Diệp Tu Bạch vài lần.
Nhưng thật ra, buổi tối ngày hôm sau, người đàn ông nào đó lại trèo cửa sổ vào.
Đối với việc này, Diệp Sơ Dương tỏ vẻ mình đã quen rồi.
Vào lúc ban đêm, Diệp Tu Bạch dựa vào đầu giường, nhìn tên nhóc đang trêu đùa một sinh vật lạ, nghĩ nghĩ vẫn nhắc nhở một câu:
“Ngày mai dù xảy ra chuyện gì cũng đừng nhúng tay vào.”
Giọng nói rơi xuống, động tác trên tay Diệp Sơ Dương hơi ngừng một chút.
Cô đem nhục cầu ném trên vai mình, sau đó hai tay nâng quai hàm, chớp chớp mắt hỏi:
“Chú vì cái gì mà bỗng nhiên nói như vậy?”
Vốn dĩ theo kế hoạch, đám người Mạc Đình Xuyên ngày mai mới động thủ.
Nếu phải động thủ, cô không động thủ mới là không có khả năng.
Hiện tại Diệp Tu Bạch nói những lời này, làm cho Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy đầy ý vị sâu sa.
Diệp Tu Bạch thật sâu nhìn thoáng qua tên nhóc nhà mình, cuối cùng rốt cuộc vẫn là mở miệng:
“Sự việc có biến, kế hoạch cũng có biến.”
Sau khi nói xong câu đó, Diệp Tu Bạch liền không hề mở miệng.
Diệp Sơ Dương:
“...”
Khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của cô xong liền kết thúc như vậy ư?
Đây là cái ý gì?
Diệp Sơ Dương yên lặng mở to đôi mắt đào hoa ngước nhìn người đàn ông.
Tuy nói rằng đôi mắt Diệp Sơ Dương thực sự rất đẹp, hơn nữa lúc bị cô nhìn chằm chằm như vậy, luôn là sẽ không tự chủ được mà mềm lòng. Nhưng hiện tại đúng là giai đoạn phi thường, Diệp Tu Bạch chỉ vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó nhắm mắt ngủ.
Diệp Sơ Dương muốn biết việc gì, thì ngày mai có thể biết.
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương xác thật cũng biết.
Hôm nay là ngày Khảm Khang và người phụ trách nước R giao hàng.
Toàn bộ hang khu này dường như cũng bởi vì chuyện này mà trở nên dị thường, công việc lu bu lên. Nhưng so với những người dưới thì Lưu Thiết và Mạc Đình Xuyên vô cùng bình tĩnh.
Diệp Sơ Dương nhìn hai người này, trong lòng tức khắc sáng tỏ.
Có khi hai tên này cũng đã biết sự tình có biến, nếu không lúc này tuyệt đối sẽ không có bình tĩnh như vậy.
Diệp Sơ Dương nhìn chằm chằm Mạc Đình Xuyên. Đối phương bị cô nhìn chằm chằm đến chột dạ.
Người đàn ông trầm tư một chút lúc sau, cuối cùng vẫn là duỗi tay ông lấy bả vai cô, theo sau anh em tốt nhỏ giọng hỏi:
“Đừng nóng vội, tôi đảm bảo trận này diễn tuyệt đối xuất sắc đến không còn lời gì để nói.”
Diệp Sơ Dương:
“...”
Vốn dĩ thật ra cô cảm giác không có gì, nhưng hiện tại Mạc Đình Xuyên nói như vậy, thật sự làm cô tò mò.
Diệp Sơ Dương mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mặt.
Mạc Đình Xuyên:
“...”
Một giờ năm mươi phút chiều, còn khoảng năm phút nữa là đến thời gian giao dịch, nhưng người của nước R đến giờ vẫn chưa thấy.
Mà giờ phút này trong đại sảnh, Khảm Khang nhắm mắt ngồi trên ghế, Côn Sơn hơi hơi ngưng mắt, trầm tư một chút vẫn là mở miệng nói:
“Cha, ngài Fukui là có ý gì đây, sao bây giờ vẫn còn chưa tới?”