Phản ứng này của Khảm Khang chỉ là suy nghĩ trong đầu.
Khảm Khang vẫn luôn nghĩ rằng sau khi xử lý thằng con Côn Sơn này liền có thể tiếp tục yên vị vào vị trí chủ tịch của tập đoàn, kết quả lại không ngờ rằng, bỗng nhiên chui đâu ra đám người Mạc Đình Xuyên.
Chưa kể đến trong đám người này lại có không ít người mà hắn tín nhiệm.
Lại còn là cận vệ của hắn.
Cận vệ của Khảm Khang không có nhiều, nhưng mỗi người đều trung thành vô cùng, hơn nữa thân thủ cũng tốt.
Nhưng hiện tại Tam Túc đứng ở chỗ này, cũng nói lên một vấn đề.
Cận vệ thân tín nhất của hắn – Lục tử, khẳng định đã bị Túc Tam giết rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khảm Khang càng thêm khó coi.
Nhưng vẫn còn tốt chán, hiện tại cũng chưa đến mức tuyệt vọng.
Hắn còn một thủ đoạn có thể chế phục được Diệp Tu Bạch.
Nghĩ như vậy, Khảm Khang lại không chút do dự, mở miệng liền nói:
“Diệp Tu Bạch, ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, ngươi đừng quên rằng mạng của thằng cháu trai bảo bối của ngươi đang nằm trong tay ta. Chỉ cần ta xảy ra chuyện gì, Ba Tùng liền tuyệt đối sẽ không khách khí với Diệp Sơ Dương!”
Khảm Khang vẫn tự tin như cũ rằng Diệp Tu Bạch tuyệt đối sẽ không bỏ Diệp Sơ Dương.
Không thể không thừa nhận, sự tự tin này đúng là cũng không có gì sai. Nhưng hắn lại quá xem nhẹ bản lĩnh của Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương rồi.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe được câu này, tức khắc đang ở phía sau sờ sờ mũi mình.
Nói thật ra, cô cũng có một sự rất chi là tự tin.
Đó chính là Ba Tùng không làm gì được cô.
Muốn chán ghét người khác, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó cũng khó.
Nếu không biết ai là người đã chán ghét mình, muốn giải, khẳng định là cũng tiêu phí một phen sức lực. Nhưng khi đã biết người nào ghét mình rồi, thì tất cả đều có vẻ đơn giản.
Đem người này giết chết, thì mọi vấn đề cũng sẽ không sao.
Cho nên, Diệp Sơ Dương lại càng không lo lắng.
Mạc Đình Xuyên sau khi nghe những lời Khảm Khang nói, liền lập tức đem ánh mắt nhắm ngay Diệp Sơ Dương. Tiếp thu được ánh mắt của đối phương, Diệp Sơ Dương chỉ là hướng về đối phương lộ ra một nụ cười tươi an ủi.
Sau đó nhướng mày ý bảo mình thật sự không có chuyện gì.
Mà cũng đúng ngay lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ vừa dứt, cửa đại sảnh lại lần nữa bị mở ra, vài bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
Túc Nhất cùng mấy người măc quân phục màu đen đem một người mặc áo chùm đen đưa lên, sau đó ném tới trước mặt Khảm Khang.
Khảm Khang và người đàn ông áo đen kia cùng quỳ đối diện dưới mặt đất, dựa theo hai người hai góc độ, đều có thể đủ dễ như trở bàn tay nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương. Thời điểm Khảm Khang nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người trước mặt, sắc mặt của hắn lần thứ hai biến đổi.
Cùng lúc đó, chiếc mũ áo chùm đen của người đàn ông kia cũng bị rơi xuống dưới.
Dưới ánh sáng, tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt này.
Ba Tùng hàng năm đều mặc áo chùm màu đen, không thích lộ mặt, nói cho cùng vẫn là có nguyên nhân cả.
Trên tư liệu của Mạc Đình Xuyên lúc trước, hình như mặt Ba Tùng không có vấn đề gì.
Nhưng hiện tại nửa khuôn mặt của người này hoàn toàn thối nát, trên mặt thậm chí còn có mấy con ròi đang không ngừng nhúc nhích vặn vẹo thân mình.
Hình ảnh này muốn có bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm.
Đám người Mạc Đình Xuyên thực ra vẫn còn tốt, cũng coi như đã gặp qua trường hợp này. Lúc này có thể miễn cưỡng nhịn không ói ra.
Nhưng Fukui Yukie lại đột nhiên nôn khan ra tiếng.
Thấy thế, Lưu Thiết lộ ra thần sắc đồng tình với Fukui Yukie.
Vị tiên sinh Fukui hôm nay thật sự có thể nói đúng là xui xẻo.