"Muốn tôi trả lời cậu cũng được. Một nụ hôn đổi một đáp án."
Dáng vẻ người đàn ông thần sắc nhàn nhạt lại làm cho Diệp Sơ Dương lập tức thấy hồ đồ.
Chờ một chút, vừa rồi lỗ tai của cô có phải trong nháy mắt xảy ra vấn đề gì không? Hay là Diệp Tu Bạch bị động kinh?
Cái kiểu quang minh chính đại đùa cợt lưu manh mà nói, cũng mệt hắn nói ra.
Sự thật chứng minh.
Diệp Tu Bạch không ngừng quang minh chính đại nói, lại còn làm như rất thuận tay lại thuận miệng.
Diệp Tu Bạch dù bận vẫn ung dung nhìn Diệp Sơ Dương, đôi môi mỏng bỗng nhiên gợi lên ý cười nhàn nhạt: "Hử? Đồng ý không?"
Diệp Sơ Dương: "..."
Không đồng ý có đường sống sao?
Chắc chắn là không có.
Diệp Sơ Dương do dự một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn là thật cẩn thận giơ tay khoác lên bả vai Diệp Tu Bạch, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Sau đó, Diệp Sơ Dương theo bản năng lui về sau một bước. Chẳng qua là Diệp Tu Bạch hiển nhiên không có ý định cho cô một cô hội như vậy.
Theo Diệp Sơ Dương lùi về sau, Diệp Tu Bạch liền tiến phía trước một bước.
Cuối cùng tư thế của hai người không biết tại sao lại biến thành Diệp Sơ Dương chân tay cứng ngắc nằm ở trên giường, mà người đàn ông thì một tay lại chống bên tai của cô, đáy mắt mang theo ý cười nhìn cô.
Nhìn thấy hành động này của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương đúng là theo bản năng làm một cái động tác sờ cằm bản thân.
A, khá tốt.
Nhưng cằm không sờ tới.
Cô an tâm, cái tay sờ cằm để ở trên ngực người ta làm khó, híp mắt hỏi: "Hôn cũng hôn rồi, bây giờ tôi có thể hỏi chuyện được chưa?"
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch gật đầu: "Có thể, nhưng mà chỉ được một cái."
Thực sự không hổ là thương nhân, thủ đoạn không ai bằng.
Trong đáy lòng Diệp Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận tài. Ai bảo người này tại sao lại là gian thương chứ, nhưng mà người vẫn như cũ là cô tìm để đảm đương làm bạn trai đây này.
"Chuyện ở đây coi như là đã kết thúc. Cho nên tiếp theo mọi người định làm gì?"
"Cậu muốn hỏi đám Mạc Đình Xuyên định làm gì sao?" Diệp Tu Bạch cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Cho tới buổi tối ngày hôm nay, mọi chuyện xử lí cũng không có sai sót gì. Vốn hôm nay Mạc Đình Xuyên có thể trở về nhận mệnh, chẳng qua là hắn lo lắng mà thôi. Cho nên, chắc là ngày mai đi."
"Chúng ta cũng đi cùng sao?" Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt.
Nhưng Diệp Tu Bạch lại không trả lời. Hắn chỉ nhìn Diệp Sơ Dương, ý tứ trong mắt cũng đã rõ ràng.
Diệp Sơ Dương: "..."
Tên đàn ông này...
Diệp Sơ Dương im lặng đỡ trán, hỏi một câu: "Đợi lát nữa tính luôn một lượt có được không?"
"Vậy cũng được." Diệp Tu Bạch cười nhẹ một tiếng, cũng không chần chừ, mở miệng nói: "Theo bọn họ cùng về luôn. Dù sao cũng là đi nhờ xe, hà tất phải lãng phí tinh thần bản thân."
Khoảng thời gian tiếp theo, đại khái Diệp Sơ Dương hỏi năm, sáu vấn đề, nhưng mà không biết tại sao, cuối cùng lại biến thành muốn hôn mười cái trên mặt Diệp Tu Bạch
Diệp Sơ Dương: "Không phải, tình hình chung thì như vậy không phải là một nửa mới đúng chứ? Sao tới chỗ này rồi còn muốn tôi hôn gấp đôi?"
"Bởi vì tôi thích." Diệo Tu Bạch nói bừa, ngón tay thon dài vén một ít tóc trên trán Diệp Sơ Dương lên, đôi mắt phượng nhìn đôi mắt hoa đào của thiếu niên.
Hắn hơi nheo mắt.
Cái kiểu này trong mắt Diệp Sơ Dương, nhìn qua thật sự là quá quyến rũ.
Đặc biệt đó là một đôi mắt xuân tình nhộn nhạo.
Diệp Tu Bạch cứ như vậy lẳng lặng ngắm Diệp Sơ Dương một lúc, sau đó hôn xuống.