Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1046



Này, như vậy thật xấu hổ.

Diệp Sơ Dương trầm mặc hai giây, bỗng nhiên nói, “Nước tiểu sợ là bị nghẹn tới mức quay lại vào trong rồi?”

Mạc Đình Xuyên: “.................”

Lưu Thiết: “...............”

Diệp Tu Bạch: “..............”

Tuy rằng đúng là như thế, nhưng không biết vì lý do gì từ trong miệng Diệp Sơ Dương lại có điểm kỳ quái.

Mấy người cạn lời, cười cười nhếch khóe miệng, Mạc Đình Xuyên vì phòng ngừa Diệp Sơ Dương lại tiếp tục nói ra nhữngs lời kinh hãi nữa, tức khắc lảng qua chuyện khác, “hiện tại chúng ta đã khống chế được Khảm Khang, nhưng thật ra cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy cái chết của Ba Tùng thực sự rất kỳ quái.”

Nhưng còn không phải là kỳ quái sao.

Rõ ràng lúc trước còn rất tốt mà.

Mạc Đình Xuyên từ lúc ở chỗ thuật Phi Đầu đến giờ đều cho người áp tải Khảm Khang và Ba Tùng, không ngờ trên đường đi, Ba Tùng bỗng nhiên tử vong.

Thực sự kỳ lạ.

“Nếu tôi đoán không sai, Ba Tùng hẳn là đem chính mạng của mình hiến tế cho tên đệ tử kia của hắn, cho nên đối phương mới có thể dùng thuật Phi Đầu chưa hoàn toàn luyện hết công sức thành mà lại có uy lực lớn như vậy.”

Tên Ba Tùng này kỳ kỳ quái quái,vì vậy trên người hắn phát sinh một ít sự tình kỳ quái cũng chẳng có gì lạ.

“Theo tình huống này mà nói, Ba Tùng cùng tên đại sư tu luyện thuật Phi Đầu kia đã chết, Cát Bổn cũng không thể làm được cái gì nữa. Nhưng để phòng trường hợp xấu xảy ra, tôi cảm thấy Mạc thiếu tướng anh tốt nhất vẫn là nên chú ý một chút.”

“Tôi hiểu ý cậu, không quá ba giờ nữa, tôi mang theo Cát Bổn và các cậu cùng nhau trở về.”

*

Sáu tiếng đồng hồ sau, chiếc máy bay quân dụng đáp xuống Đế Đô.

Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch, đi theo phía sau cô là hai người Túc Ngũ và Túc Tam.

Mà giờ phút này, Diệp Tu Bạch đang đứng tạm biệt Mạc Đình Xuyên.

Hai người âm thanh không lớn, Diệp Sơ Dương cũng không nghe được, nên lúc này đây căn bản là không biết hai người này đang nói chuyện gì.

Đại khái khoảng mười phút sau, Mạc Đình Xuyên tiếng nói mang theo vài phần ý cười vang lên bên tai Diệp Sơ Dương “Tôi nói Diệp Cửu thiếu này, mấy ngày nay thực sự cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, phỏng chừng người trở về còn không tới một nửa. Về sau có chuyện gì mà cậu và chú út đều làm không được, hoan nghênh tới tìm tôi.”

Sau khi nói xong, Mạc Đình Xuyên thậm chí còn có vài phần bỡn cợt chớp chớp mắt với Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương đương nhiên biết câu này của đối phương cũng không có ý tứ đứng đắn gì. Nhưng mà, cô lại cười nhẹ nói, “Đại khái đến lúc đó thực sự nhờ anh hỗ trợ. Tỷ như nói anh và Diệp Tu Bạch cùng nhau chống đẩy, rồi anh nhấn đầu chú ấy làm chú ấy ăn đất.”

Diệp Sơ Dương: “.................” Cái tên nhóc này sao còn nhớ mãi không quên chuyện đó chứ?

Mạc Đình Xuyên: “..........” Cậu ta nói gì không hiểu nhỉ?

Nhìn thấy vẻ mặt mê man của Mạc Đình Xuyên, Diệp Sơ Dương cũng không giải thích với anh ta, chỉ là cười tủm tỉm nói, “Sau này anh sẽ biết.”

Dứt lời, cô hướng tới Mạc Đình Xuyên phất phất tay, sau đó xoay người rời đi.

Lúc hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch rời đi, cũng vừa lúc nhìn ra cổng lớn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ. Thân là bạn tốt của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương đương nhiên biết chiếc xe thể thao này không thể nghi ngờ gì nữa chính là của cô ấy.

Phỏng chừng nha đầu này cũng biết Tô Dã cuối cùng cũng trở về, cho nên đã chạy tới đây 1 mình chăng.

Chà. Đúng là tình yêu có khác.

Diệp Sơ Dương nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Thấy được ánh mắt của tên nhóc nhà mình Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn cô, hỏi.

“Sao vậy?”

“Có gì à?”

Diệp Tu Bạch liền đem thân mình xê dịch hướng về phía Diệp Sơ Dương, sau đó làm cô dựa vào lòng ngực mình.