"Đúng vậy, Diệp Cửu thiếu, tôi nói cho cậu nè, tiết mục này chắc chắn thu hút vô số fan, chỉ cần cậu kiên trì thôi."
Đoạn Kiệt nói một cách nghiêm túc, nghiêm trang như thế nên trong nháy mắt Diệp Sơ Dương còn tin cái chuyện ma quỷ của hắn.
Diệp Sơ Dương im lặng nhìn Đoạn Kiệt, lập tức hắn cảm giác mình bị đôi mắt hoa đào kia nhìn chằm chằm đến mức không quen.
Đoạn Kiệt ngậm miệng, cảm xúc trên mặt thu lại, chuyển thành vô cảm, lại không quên mà thổi phồng tiết mục như cũ: "Cửu thiếu à, tôi thấy cậu có thể thử một chút. Hơn nữa tôi nghe nói hình như Nancy bên kia cũng tham gia. Cậu coi, tham gia tiết mục còn có bạn. Rất tốt mà."
Nói xong, vì đề phòng Diệp Sơ Dương sẽ không chấp nhận, Đoạn Kiệt bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: "Cậu xem đi, hồi trước "Hoang dã cầu sinh" không phải rất tốt sao? Tuy rằng giữa chừng có Lý Thiến Thiến ngắt lời, nhưng mà bởi vì Diệp Cửu thiếu của chúng ta quá xuất sắc, thu hút vô số fan, thậm chí còn thoát khỏi cái danh xưng thiếu gia gà còm ăn chơi trác táng, từ đó đi lên đỉnh nam thần quốc dân toàn năng."
Diệp Sơ Dương: "... Không phải, anh nói chuyện cho tốt đi. Thiếu gia gà còm ăn chơi trác táng là cái ý gì?"
Đoạn Kiệt: "Đây không phải là mấu chốt, cái quan trọng là tôi thấy tiết mục này thật sự rất tốt. Hơn nữa, thời gian bắt đầu ghi hình là ở "Khúc chung người chưa tán" sau khi phần diễn đóng máy toàn bộ."
Đương nhiên, cái gọi là đóng máy này chắc chắn là dựa theo kế hoạch thời gian của bọn hắn mà nói.
Chỉ cần không có cái gì ngoài ý muốn, điện ảnh đóng máy với tiết mục mở đầu đây tuyệt đối là kết nối không có kẽ hở.
Diệp Sơ Dương nhìn Đoạn Kiệt, trong lòng biết bây giờ đối phương có lẽ thật sự đã hạ quyết tâm.
Nếu bây giờ cô không đồng ý, phỏng chừng Đoạn Kiệt có thể ở trước mặt cô nhắc lại mấy ngày mấy đêm.
Nhưng mà, cô thấy lời nói của Đoạn Kiệt về tiết mục khổ cực như thế cũng cảm thấy rất hứng thú. Cuối cùng, cô vẫn gật đầu, sau đó nói: "Được rồi. Đầu tiên đem tư liệu về tiết mục cho tôi xem đi, để tôi coi rốt cuộc là tiết mục như thế nào mới có thể được anh nhìn trúng."
"Được được."
Mắt thấy Diệp Sơ Dương đồng ý, ngay lập tức trên mặt Đoạn Kiệt cười thành một đoá hoa cúc.
Sau đó, hắn nhanh chóng đưa tư liệu trong tay cho Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhìn mấy cái chữ trên tư liệu trong tay, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc không nói gì.
"Tôi là quân nhân."
Tiết mục Đoạn Kiệt đề cử cho cô là cái này.
Hơn nữa, nếu như Diệp Sơ Dương không có nhớ lầm, lúc trước tiết mục xuất hiện ở quý đầu tiên, hơn nữa khách quý tham diễn trong đó có Mặc Tử Nghiên?
Nghĩ như thế, Diệp Sơ Dương cũng mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Đoạn Kiệt lập tức gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng mà khi đó nơi tuyển không ở thủ đô, hình như là ở một tỉnh thị rất xa xôi. Lúc tôi nói chuyện phiếm với chị Lưu. Chị ấy nói Nancy đã mang cái gì biết tới rồi. Bây giờ nếu như giáo chủ quan không có bất cứ chuyện gì xảy ra thì là bạn trai của Nancy."
Diệp Sơ Dương: "... Cái con nhóc chết tiệt này, cô ta đi tìm chồng, thế tôi ở đâu. Tôi ăn thức ăn cho chó à?"
Đoạn Kiệt: "..." Nói như vậy hình như có chút đạo lí nha.
Đoạn Kiệt chớp chớp mắt "Nếu bây giờ Cửu thiếu đổi một đối tượng khác, cũng nói tìm ở quân khu, tôi thấy có lẽ là Nancy ăn cẩu lương của cậu."
Diệp Sơ Dương: "..."
Em trai ngực bự này không sợ bị Diệp Tu Bạch đánh.
Diệp Sơ Dương trợn mắt.
Tuy rằng có chút bất mãn với việc mình sắp đi ăn cẩu lương, nhưng mà nếu nói riêng tới hiệu quả tiết mục với ratings, "Tôi là quân nhân." đúng là lựa chọn không tồi.