Trong chớp mắt, đám người Ngân Tư Phỉ cảm thấy bản thân trong lúc mơ màng đã bước một chân vào vực sâu.
Không những vậy, cái vực sâu này còn vươn bàn tay kéo họ vào vực lại một lần nữa trong lúc bọn họ đang giãy giụa cố gắng bò lên trên.
Nhận ra điều đó làm cho Ngân Tư Phỉ không kiềm chế được cả người run lên.
Cô nhìn thần sắc của lãnh đạm của vị Huấn luyện viên trước mặt, nhìn qua đồng đội bên cạnh cũng im lặng không nói lời nào vì vậy cô cũng đứng im lặng.
Ngược lại Diệp Sơ Dương và Mạc Tử Nghiên sau câu nói của Huấn luyện viên thì hai người liếc nhìn nhau, ngay sau đó cực kỳ thông minh chạy về phía sân huấn luyện bên ngoài.
Hai người vừa mới chạy thì những khách quý còn lại cũng không lãng phí thời gian, lập tức chạy theo phía sau hai người.
Đại khái là còn vài người nếu cùng nhau tham gia tiết mục này, tất nhiên là cùng đồng lòng kiên trì đến cuối cùng, sáu người chạy bộ, thời gian và khoảng cách cũng không chênh lệch quá nhiều.
Không những vậy còn là mỗi nhóm hai người chạy song song với nhau.
Để lúc đồng đội không thể kiên trì được thì có thể giúp đỡ đồng đội một ít.
Tuy nói là mọi người tương thân tương ái nhưng mười vòng này đối với minh tinh, nghệ sĩ đến đây thật sự có nhiều khó khăn.
Trừ Hà Hâm và Ứng Soái, hai tên gia hỏa này thường xuyên tập thể lực ở phòng tập thể hình thì những người khác lúc không đóng phim hay không làm việc trên cơ bản đều nghỉ ngơi ở trên giường.
Diệp Sơ Dương còn tốt, dù sao cô cũng đã huấn luyện qua, mười vòng này cũng không quá khó chịu.
Còn lại ba cô gái kia thật sự rất khó khăn và gian nan.
Mạc Tử Nghiên theo bên người Diệp Sơ Dương, cái đầu tóc xoăn dùng dây chun cột lên, lúc chạy bộ thì không ngừng lắc lư, cô nàng kìm nén hít một hơi thật sâu, sau đó khó khăn nói một câu, “Nghiêm túc mà nói, lần đầu tôi tham gia chương trình này cũng không có tàn nhẫn như vậy, mới nói một câu thì đã chạy mười vòng, tôi thật sự sắp bị cảm nắng.”
Nhớ rất rõ vào thời điểm, tưởng rằng sau khi chào đón và giao lưu mấy vị huấn luyện viên, một đám người có thể lập tức quay trở lại ký túc xá của mình sắp xếp đồ đạc.
Kết quả bây giờ thì ngược lại.
Sự thật thì giống như lúc ban đầu Diệp Sơ Dương đã nói, hiển nhiên bọn họ bị ra oai phủ đầu, để mọi người cảm nhận sâu sắc về thế giới tươi đẹp này.
Con mẹ nó, thế giới này thật tươi đẹp.
Mạc Tử Nghiên nét mặt không cảm xúc.
Khi Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn thoáng qua lại thấy môi Mạc Tử Nghiên tái dần, lập tức chuyển hướng nhìn thì thấy Tô Dã và hai vị huấn luyện viên khác đang đứng ở bên cạnh sân huấn luyện, cặp mắt nhìn chăm chú vào Mạc Tử Nghiên.
Khi nhìn thấy Mạc Tử Nghiên cả người bị lảo đảo, cặp mắt đó lập tức biến sắc.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương thở dài một hơi.
Âm thanh này không lớn không nhỏ, vừa đủ để truyền đến tai Mạc Tử Nghiên. Mạc Tử Nghiên, “Cô thở dài cái gì? Sao tôi cảm thấy cô không có một chút phản ứng gì vậy?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn cô nàng một cái, sau đó cảm khái nói, “Ai nói tôi không có một chút phản ứng nào? Hiện tại tôi đang phải chịu đựng người nào đó rãi thức ăn cho chó. Thật mà, chị thử quay đầu nhìn ánh mắt đắm đuối của người đàn ông đằng kia xem, con mẹ nó thật là đáng ghét.”
Mạc Tử Nghiên: “…… Hả?”
Sau đó không chút do dự, cô quay đầu nhìn về phía bên ngoài sân huấn luyện, lập tức nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh đầy đắm đuối.
Vậy là trong nháy mắt, Mạc Tử Nghiên bỗng nhiên cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến.
Người đàn ông của cô vẫn luôn dõi theo cô.
Cô không thể để cho Tô Dã bị mất mặt được.
Nghĩ vậy, Mạc Tử Nghiên như được bơm năng lương, cô giống như được gắn mô tơ phía sau, chỉ một chốc đã chạy lên phía trước Diệp Sơ Dương.