“Cậu có biết lúc này tôi muốn làm chuyện gì nhất không?”
Mạc Tử Nghiên lên tiếng hỏi ở phía sau đám đông.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhướng mày, giọng điệu có chút không quan tâm, cô nhàn nhạt cất lời: “Muốn làm gì? Đánh Tô Dã?”
“Không phải, tôi đánh không lại anh ấy.” Mạc Tử Nghiên vẫy tay, nói tiếp: “Nhưng tôi rất muốn nện hai người khác một trận cho ra hồn, đương nhiên, tôi cũng biết tôi không đánh lại bọn họ, cho nên tôi chỉ định trận đánh này cậu làm. Tôi tin cậu có thể làm được.”
Diệp Sơ Dương: “…”
Còn chỉ định cô đánh người, cô đã đồng ý chuyện này rồi hả?
Diệp Sơ Dương liếc nhìn cô ấy một cái, nói với vẻ lạnh lùng: “Nếu như đối phương là Tô Dã thì tôi sẵn sàng ra trận, nhưng nếu như là người khác thì tôi từ chối.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương thấy đám người Thường Tịnh đi tới trước mặt, nên cô cũng không tiếp tục nói thêm nữa.
Mạc Tử Nghiên cũng vậy, nằm lòng thủ đoạn của tên sĩ quan trước mặt mình, nên cũng im lặng ngay tức khắc.
Đâm thọc vẫn quy chế nhạo, nhưng cô ta không thể nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi đi trêu đùa với người như Thường Tịnh được, ngộ nhỡ như lát nữa bị phát chạy thêm mấy vòng thì sẽ rất xấu hổ.
Chạy mười vòng một lần rồi, Mạc Tử Nghiên không muốn “trải nghiệm” lần thứ hai nữa đâu.
Chuyện “trạm quân tư” (*) như này, tất cả mọi người đều đã được học qua trong khoá huấn luyện quân sự ở trường Đại học. Mặc dù, thời điểm đó cảm thấy các huấn luyện viên đều rất nghiêm khắc, nhưng trên thực tế, sau khi bước chân vào quân đội, bạn mới nhận ra việc huấn luyện quân sự trong trường chỉ giống như một trò đùa vậy thôi.
Bọn người Ngân Tư Phi cắn chặt môi, siết chặt quai hàm, chỉ sợ bản thân lơ là một cái là bị giáo quan cho một cú tát giáng trời.
(*) Trạm quân tư (站军姿) là khóa đầu tiên của quân nhân, dùng để học các kỹ năng. Khi mới vào quân doanh, nhất định phải học, đó coi như là khóa dạy tất cả động tác quân sự đầu tiên ( như kỉ luật, đứng nghiêm, khẩu lệnh nghỉ, xếp hàng,....)
Loại trải nghiệm như thế, bọn họ không hề muốn thử một chút nào cả.
Thường Tịnh cúi đầu xuống một lúc lâu.
Chỉ mới trôi qua mười phút, nhưng đám người trước mặt mang lại cho hắn cảm giác bọn họ không thể gắng gượng thêm bao nhiêu lâu nữa.
Thấy vậy, hắn ta bước chầm chậm tới bên cạnh Mạc Tử Nghiên, cứ đứng lặng nhìn cô nàng như vậy.
Đương nhiên Mạc Tử Nghiên biết có người đứng bên cạnh mình, nhưng có thể nào nói cho cô biết tại sao vị huấn luyện viên này lại đứng bên cạnh cô không có chút động tĩnh gì hay không? Phong cảnh ở chỗ này của cô cũng không đẹp, địa lý cũng không được tốt, cho nên… không biết huấn luyện viên này anh có thể nhích chân một chút xíu được hay không?
Mạc Tử Nghiên cảm thấy vô cùng bí bách, thế nhưng mà Thường Tịnh lại giống như không nhận thấy điều đó, cứ đứng yên như thế, được khoảng năm phút, Mạc Tử Nghiên đột nhiên nghe thấy đối phương khẽ thì thầm: “Khả năng chịu đựng áp lực cũng không tệ đâu.”
Mạc Tử Nghiên: “…”
Sau khi Thường Tịnh loay hoay một hồi ở bên Mạc Tử Nghiên thì lại bước tới chỗ Diệp Sơ Dương.
Hắn ta cất giọng nhàn nhạt: “Cậu tên gì?”
Diệp Sơ Dương trầm ngâm một chút rồi lớn giọng: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi tên Diệp Sơ Dương.”
Nghe vậy, ánh mắt của Thường Tịnh có hơi bất ngờ, liếc hai vòng quanh người Diệp Sơ Dương, sau đó nói với giọng cảm khái: “Cậu cũng họ Diệp à!”
Diệp Sơ Dương: “…”
Không đúng, sao vị huấn luyện viên này có chút kỳ lạ nhỉ?
Diệp Sơ Dương “ừm” một tiếng, tiếp tục tư thế ưỡn lưng đứng thẳng.
Thấy vậy, Thường Tịnh cũng chưa rời đi, tiếp tục tán gẫu với cô: “Diệp Sơ Dương, đúng chứ? Tại sao lại đến tham gia khoá huấn luyện này? Tôi thấy bộ dạng cậu gầy yếu, cảm giác như cậu có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.”
Diệp Sơ Dương: “Báo quan huấn luyện viên, anh đừng nhìn thấy tôi gầy như vậy, nhưng tôi có thể đứng tấn, chỉ cần không phải là gió lốc thì tôi vẫn có thể đứng trước mặt anh.”
Thường Tịnh: “Cho nên, vì sao cậu lại tới chỗ này?”
Diệp Sơ Dương nghe thấy Thường Tịnh lặp lại câu hỏi, nên bèn suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Nói thật thì, cô cũng không biết tại sao mình lại đến đây nữa?
Chỉ là lúc đó Đoạn Kiệt đưa ra đề xuất, đồng thời rất mong cô tham gia khoá huấn luyện này, sau đó… thì cô cũng không từ chối nó.